当前位置:首页 >Cúp C1 >Truyện Đầu Hạ Năm Ấy_báo tỉ số 正文

Truyện Đầu Hạ Năm Ấy_báo tỉ số

来源:Fabet   作者:World Cup   时间:2025-01-10 09:21:07
Chúc Lan buông cô ra,ệnĐầuHạNămẤbáo tỉ số dưới ánh đèn vàng ấm áp của gian nhà, đôi mắt người bà sững sờ:

" Cháu xin địa chỉ của Thẩm Văn Tiêu làm gì thế? ".

Chúc Lan mặc bộ áo giản dị, mái tóc bạc phơ búi gọn sau gáy, gương mặt hắn rõ những nếp nhăn của năm tháng nhưng ánh mắt vẫn sáng và tràn đầy yêu thương.

' À...cháu chỉ mang đồ trả lại cho mẹ thôi " Hi Nhiễm cắn môi, khẽ nói.

" Cháu giữ lại mà sài, dù sao đó cũng là quà mẹ cháu mua ".

' Không ạ " Hi Nhiễm dứt khoát nói, " Không có những món đó, cháu vẫn sống tốt ".

Đối diện với đứa cháu nhỏ có chút ngang bướng của mình, giọng bà trầm ấm, chậm rãi:

" Vậy... để bà ghi ra giấy cho cháu ".

" Vâng ".

Đêm khuya, mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, cả khu nhà rơi vào biển ngủ. Hi Nhiễm nằm bên cạnh bà nhưng không sao ngủ được, chỉ còn ngày mai là ngày cuối cùng để mang tiền đến nhưng cô lại chẳng gom góp đủ.

Trån

qua trần lại nhưng chẳng tài nào nhắm mắt được, cô liền ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn cho Chúc Lan sau đó mới lén đẩy cửa, từng bước nhẹ nhàng như sợ phá vỡ giấc ngủ của bà mà đi ra ngoài.

Về lại phòng mình, cô mở tủ đem một chiếc hộp cũ kĩ ra, ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối. Với tay bật chiếc đèn ngủ lên, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống gương mặt mệt mỏi của cô. Trước mặt Hi Nhiễm là đống tiền lẻ và vài tờ tiền lớn đã cũ kỹ, cô cẩn thận xếp gọn lại với nhau rồi đếm lại. Nhưng cho dù có đếm đi đếm đến bao nhiêu lần, con số vẫn không thay đổi.

" Vẫn chưa đủ " Hi Nhiễm yếu ớt nói, gương mặt thoáng chốc ỉu xìu xuống.

Cổ họng cô nghẹn lại, như bị ai bóp chặt đến đau đớn, cảm giác bất lực đang đè lên lồng ngực, đôi tay run rẩy nắm chặt xấp tiền.

" Phải làm sao đây? Liệu ngày mai có đủ không? " Câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu, không ngừng.

Cô đã làm tất cả những gì có thể rồi, tiết kiệm hết mức, thậm chí là bán đi những món đồ quý giá nhất của mình nhưng vẫn không thấm thía vào đâu.

Cứ như thể mọi nỗ lực của cô như giọt nước nhỏ nhoi trong biển rộng.

Hình ảnh người bố đang ngồi trong tù cô đơn lẻ loi lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí cô, gương mặt gầy guộc, làn da xanh xao và đôi mắt u uất của bố. Lúc đó, cô cảm thấy trái tim mình như bị cửa ra làm đôi.

Ngước mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm thăm thẳm, không một ngôi sao hay ánh sáng chói loá nào xuất hiện. Giống như đang phản chiếu con đường trước mặt cô, tất cả đều tối tăm, mịt mờ, không có lối thoát.

Nhưng dù có phải đánh đổi tất cả, dù phải trả giá bằng chính bản thân mình, cô cũng không thể cho phép bản thân bỏ cuộc.

Đây chính là điều mà cô phải báo đáp lại một phần nhỏ công ơn nuôi dưỡng của bố.

Nắm chặt bàn tay, cô thầm nghĩ: " Còn một ngày là còn một cơ hội. Mình nhất định sẽ làm được, tuyệt đối không cho phép bản thân gục ngã ".

Bởi vì cô biết, nếu như cô dừng lại thì đồng nghĩa với việc là bố cô sẽ mất đi hy vọng được ra ngoài.

Mệt nhọc đứng dậy, vớ đại một chiếc áo khoác mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mới xuống dưới nhà, hơi lạnh của màn đêm ùa đến ngay làm cô rùng mình nhưng đôi chân không ngừng bước về trước.

Ngoài trời, màn đêm trải dài như một tấm nhung đen tuyền, dày đặc, trông thật nặng nề và không một tia sáng nào xuyên qua.

Trên bầu trời không có lấy một ngôi sao nhỏ bé để tô điểm hay cũng không có ánh trăng soi rọi. Xung quanh cũng chỉ là một khoảng không sâu hun hút, như đang nuốt chửng mọi thứ nơi đây.

Cô ngước mắt nhìn lên nhưng cũng chỉ thấy sự trống rỗng đang bao trùm cả không gian. Gió thổi qua mang theo hơi lạnh tê tái, càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn. Dường như cả vũ trụ cũng đang chìm vào một giấc ngủ, để lại trái đất lẻ loi giữa bóng tối.

Không còn ánh sao dẫn lối, Hi Nhiễm chỉ có thể men theo ánh đèn đường yếu ớt dẫn lối.

Cô bước đi chậm rãi, đôi dép mỏng ma sát với nền đường. Gió lành lạnh luồn qua mái tóc buông xõa, thổi tung vài sợi tóc trước gương mặt đờ đẫn.

Dù như thế, cô vẫn có một chút sợ hãi khi bước đi một mình giữa đêm khuya. Thỉnh thoảng, tiếng côn trùng bất chợt vang lên từ bụi cỏ hai bên đường làm cô giật mình quay lại nhưng rồi cũng chẳng có gì ngoài bóng tối.

Hi Nhiễm dừng lại ở bờ sông nhỏ, từng làn nước nhẹ nhàng trôi lênh đênh. Cô cúi xuống, nhặt một viên đá ném nó xuống nhưng lại chẳng phát ra âm thanh gì cả. Cô ngồi bệt xuống dưới thảm cỏ dại, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để gió mang đi mọi ưu phiền trong lòng mình.

Về lại phòng mình, cô mở tủ đem một chiếc hộp cũ kĩ ra, ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối. Với tay bật chiếc đèn ngủ lên, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống gương mặt mệt mỏi của cô. Trước mặt Hi Nhiễm là đống tiền lẻ và vài tờ tiền lớn đã cũ kỹ, cô cẩn thận xếp gọn lại với nhau rồi đếm lại. Nhưng cho dù có đếm đi đếm đến bao nhiêu lần, con số vẫn không thay đổi.

" Vẫn chưa đủ " Hi Nhiễm yếu ớt nói, gương mặt thoáng chốc ỉu xìu xuống.

Cổ họng cô nghẹn lại, như bị ai bóp chặt đến đau đớn, cảm giác bất lực đang đè lên lồng ngực, đôi tay run rẩy nắm chặt xấp tiền.

" Phải làm sao đây? Liệu ngày mai có đủ không? " Câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu, không ngừng.

Cô đã làm tất cả những gì có thể rồi, tiết kiệm hết mức, thậm chí là bán đi những món đồ quý giá nhất của mình nhưng vẫn không thấm thía vào đâu.

Cứ như thể mọi nỗ lực của cô như giọt nước nhỏ nhoi trong biển rộng.

Hình ảnh người bố đang ngồi trong tù cô đơn lẻ loi lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí cô, gương mặt gầy guộc, làn da xanh xao và đôi mắt u uất của bố. Lúc đó, cô cảm thấy trái tim mình như bị cửa ra làm đôi.

Ngước mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm thăm thẳm, không một ngôi sao hay ánh sáng chói loá nào xuất hiện. Giống như đang phản chiếu con đường trước mặt cô, tất cả đều tối tăm, mịt mờ, không có lối thoát.

Nhưng dù có phải đánh đổi tất cả, dù phải trả giá bằng chính bản thân mình, cô cũng không thể cho phép bản thân bỏ cuộc.

Đây chính là điều mà cô phải báo đáp lại một phần nhỏ công ơn nuôi dưỡng của bố.

Nắm chặt bàn tay, cô thầm nghĩ: " Còn một ngày là còn một cơ hội. Mình nhất định sẽ làm được, tuyệt đối không cho phép bản thân gục ngã ".

Bởi vì cô biết, nếu như cô dừng lại thì đồng nghĩa với việc là bố cô sẽ mất đi hy vọng được ra ngoài.

Mệt nhọc đứng dậy, vớ đại một chiếc áo khoác mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mới xuống dưới nhà, hơi lạnh của màn đêm ùa đến ngay làm cô rùng mình nhưng đôi chân không ngừng bước về trước.

Ngoài trời, màn đêm trải dài như một tấm nhung đen tuyền, dày đặc, trông thật nặng nề và không một tia sáng nào xuyên qua.

Trên bầu trời không có lấy một ngôi sao nhỏ bé để tô điểm hay cũng không có ánh trăng soi rọi. Xung quanh cũng chỉ là một khoảng không sâu hun hút, như đang nuốt chửng mọi thứ nơi đây.

Cô ngước mắt nhìn lên nhưng cũng chỉ thấy sự trống rỗng đang bao trùm cả không gian. Gió thổi qua mang theo hơi lạnh tê tái, càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn. Dường như cả vũ trụ cũng đang chìm vào một giấc ngủ, để lại trái đất lẻ loi giữa bóng tối.

Không còn ánh sao dẫn lối, Hi Nhiễm chỉ có thể men theo ánh đèn đường yếu ớt dẫn lối.

Cô bước đi chậm rãi, đôi dép mỏng ma sát với nền đường. Gió lành lạnh luồn qua mái tóc buông xõa, thổi tung vài sợi tóc trước gương mặt đờ đẫn.

Dù như thế, cô vẫn có một chút sợ hãi khi bước đi một mình giữa đêm khuya. Thỉnh thoảng, tiếng côn trùng bất chợt vang lên từ bụi cỏ hai bên đường làm cô giật mình quay lại nhưng rồi cũng chẳng có gì ngoài bóng tối.

Hi Nhiễm dừng lại ở bờ sông nhỏ, từng làn nước nhẹ nhàng trôi lênh đênh. Cô cúi xuống, nhặt một viên đá ném nó xuống nhưng lại chẳng phát ra âm thanh gì cả. Cô ngồi bệt xuống dưới thảm cỏ dại, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để gió mang đi mọi ưu phiền trong lòng mình.

Hi Nhiễm lơ đãng nhìn mọi thứ ở quanh đây, bỗng ánh mắt cô dừng lại trên một đoá hoa dại đơn độc một mình giữa thảm cỏ đang nhẹ nhàng lay động trong làn gió. Nhìn nó, cô cũng cảm thấy đồng điệu với mình vậy, cũng cô độc giữa thành phố Hồ Nam rộng lớn này. Nhưng chí ít cô cũng may mắn hơn bông hoa ấy là có bà bên cạnh. Hi Nhiễm liền đứng lên, cẩn thận đi xuống phía dưới gần mép sông, cúi người xuống, bàn tay vươn ra định ngắt lấy một bông hoa nhỏ kia, đôi mắt thoáng hiện lên nét dịu dàng.

Gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, hòa cùng vẻ yên lặng của mặt nước sông.

Ở cách đó không xa, một bóng dáng trông thấy. Từ góc độ của người đứng ở đó, hình ảnh cô đơn độc bên bờ sông, khiến lòng người kia trở nên dậy lên nỗi bất an. Nhìn thấy cô đang nghiêng người ra phía dòng nước, đôi tay mảnh khảnh khẽ run trong gió.

'Cậu ấy định làm gì vậy? ".

Không kịp suy nghĩ thêm, người trong bóng tối lao nhanh tới, giọng nói khẩn trương phá vỡ sự yên tĩnh: " Đừng làm điều dại dột! ".

Giọng nói ôn nhu nhưng mạnh mẽ đầy nội lực làm cô giật mình quay lại, bàn tay vừa chạm vào cành hoa khựng lại giữa không trung. Đôi mắt Hi Nhiễm mở to, kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của người đó.

Hơi thở dồn dập, đôi mắt tràn đầy lo lắng, cậu nhanh đưa tay ra kéo cô ra xa khỏi mép sông.

" Sao cậu lại làm điều ngu xuẩn thế hả? Nếu có chuyện gì buồn, cậu có thể nói với tớ mà, cớ sao lại chọn cách này ".

" Ôn Chính Phàm " Cô khẽ gọi tên, lắp bắp, giọng đầy khó hiểu: " Cậu nói gì thế? ".

" Sao cậu lại làm điều dại dột này chứ? ".

' Tớ làm điều dại dột? " Hi Nhiễm ngớ người, cô đưa mắt nhìn mình ở gần mép sông, mất vài giây, cô mới hiểu ra ý cậu.



Sau đó, một tiếng cười nhẹ bật ra từ đôi môi cô nàng: " Cậu là đang nghĩ tớ...tự tử à? ".

Không phải sao? " Ôn Chính Phàm nhíu mày.

Cô cười nhẹ: " Tớ chỉ đang muốn hái bông hoa này thôi ".

Nói xong, cô có chút ngượng ngùng.

Cô cúi người xuống ngắt cành hoa dại lên đưa đến trước mặt cậu như để minh chứng cho lời nói của mình. Gió thổi qua làm những cánh hoa rung rinh trong tay cô, mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Ôn Chính Phàm sững lại, gương mặt thoáng lúng túng lên. Cậu đưa mắt nhìn dòng sông ở phía sau lưng cô, rồi nhìn lại cánh hoa trong tay, cảm thấy mình như người ngớ ngẩn, gãi đầu xấu hổ nói: " À...vậy sao? Tớ...tớ xin lỗi cậu ".

Hi Nhiễm nhanh thoát ra khỏi cái nắm tay của cậu, nụ cười vẫn đọng trên môi:

Sao lại phải xin lỗi tớ chứ, nhưng dù sao...cũng cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ

' Sao tối rồi cậu lại ở đây? " Cô nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò nhìn cậu nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Trong màn đêm thăm thẳm của buổi tối, giọng cô nhỏ nhẹ như tiếng chuông vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Ôn Chính Phàm đứng thẳng người, ánh mắt thoáng bối rối. Cậu đưa tay ra sau gáy gãi đầu, cố che giấu sự lúng túng, giọng cố gắng giữ bình tĩnh: " À...tớ...chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi ".

Ba tiếng trước, ánh đèn vàng hiu hắt từ những cột đèn đường rọi xuống con ngõ nhỏ. Gió lạnh đầu đông khẽ lướt qua làm lá cây trên cao phát ra tiếng xào xạc. Ôn Chính Phàm đứng đó, dáng người cao ráo in bóng dưới ánh đèn, đôi tay nhét trong túi áo khoác dày, tựa lưng vào tường. Gương mặt cậu dịu dàng và kiên nhẫn như đang chờ đợi một điều gì đó.

Cậu ngước nhìn lên căn phòng sáng đèn trên tầng – nơi cô đang ở. Ánh mắt cậu như phủ đầy sự ôn nhu, không một lời giục giã, chỉ có sự chờ đợi lặng lẽ. Đôi môi mím lại, vẻ trầm ngâm nhưng không giấu được sự ấm áp và chân thành toát lên từ toàn bộ con người cậu.

标签:

责任编辑:Cúp C1