Truyện Mợ Ba_tỷ lệ bóng
时间:2025-01-26 10:59:48 出处:Nhận Định Bóng Đá阅读(143)
Ngoài trời đang đổ cơn mưa rả rích nhưng cũng không thể nào xóa đi cái không khí âm u não nề trong nhà ông phú hộ Lâm lúc này. Tiếng đàn cò văng vẳng bên tai,ệnMợtỷ lệ bóng lúc thăng lúc trầm cũng tiếng ca oán thán của người ca kĩ càng làm cho mọi thứ nặng nề hơn. Mùi nhang khói nghi ngút hòa cùng tiếng ca đau thương, quả là đúng điệu của một đám tang. Nhưng tuyệt nhiên lại không có tiếng khóc nào vang lên cả.
Cũng phải, bởi đây chỉ là tang lễ của một người vợ lẽ của cậu ba Khánh nhà ông phú hộ Lâm. Gọi là tang lễ cho oai chứ cũng chẳng có gì ngoài một mâm cúng và một manh chiếu quấn quanh cỗ thi hài rồi đem đi chôn cất. Vợ lẽ ấy mà, suy cho cùng thì cũng chỉ hơn gia nhân trong nhà một chút, thác đi cũng không được cho một cái lễ tử tế. Huống hồ chi, người vợ thứ ba này của cậu Khánh còn có xuất thân là gái lầu xanh được cậu chuộc về. Chỉ là cậu còn chút thương tình mới gọi người tới đàn tụng, chứ chẳng ai đứng ra khóc cả.
Tiếng guốc tre va trên nền gạch tàu tạo thành âm thanh khe khẽ mà vang vọng. Tiếng đàn ca cũng dừng lại, không gian rốt cuộc cũng đã được yên tĩnh. Từ cái ngày mà cậu rước mợ hai rồi mợ ba về nhà, chẳng mấy khi ngôi nhà rộng rãi này được yên thân. Cái Chi đỡ mợ ba, à không, bây giờ nên gọi là mợ cả về giường, ân cần hỏi: “Mợ có mệt lắm không ạ? Để em đi rót cho mợ ít nước nhé?”
“Thôi được rồi.” Mợ ngồi trên giường gỗ, nhìn màn mưa bên ngoài. Mợ cứ ngồi nhìn như thế cho đến lúc mưa ngừng hẳn mới nói: “Em đi xem coi cậu đã về chưa?”
“Vâng ạ.” Cái Chi nói rồi vội ra ngoài. Mợ lúc này mới thở dài một cái rồi đi lại chỗ gương đồng, cẩn thận tháo trang sức trên người và cái trâm búi tóc ra. Mái tóc đen dài bung xõa xuống sau lưng, vừa mượt vừa bồng bềnh như những áng mây trên bầu trời, cũng là mây trong tên mợ. Mợ tên Vân, Trần Kiều Vân.
“Dạ bẩm mợ, cậu vẫn chưa về. Em nghe nói cậu vẫn còn ở ngoài chỗ chôn mợ ba.” Cái Chi đi vào báo. Nó nhìn sắc mặt mợ vẫn u buồn, nhẹ giọng trách móc: “Cái mợ ba này cũng thiệt là tình! Vào nhà gây rắc rối thì cũng thôi đi, lại còn thác ngay đêm tân hôn, đúng là xui hết chỗ nói!”
“Chi! Đừng có nói bậy, lỡ ai nghe thấy sẽ không hay đâu.” Mợ nhíu mày nhắc nhở. Ai trong nhà cũng biết cậu rất thích người mợ ba tên Cẩm Nhung này. Cậu ba quen biết Cẩm Nhung từ một lầu xanh ở huyện bên, qua lại ở bên ngoài đâu hơn nửa năm rồi cậu mới đưa về nhà. Biết là gái làng chơi, làm sao ông bà ưng bụng cho cậu rước người qua cửa? Nhưng cậu cứ bướng, cứ giữ người lại trong nhà mà yêu thương. Người làng biết chuyện Cẩm Nhung qua cửa rồi cũng là chuyện sớm muộn nên người ta cũng dần gọi là mợ ba.
Cũng phải, bởi đây chỉ là tang lễ của một người vợ lẽ của cậu ba Khánh nhà ông phú hộ Lâm. Gọi là tang lễ cho oai chứ cũng chẳng có gì ngoài một mâm cúng và một manh chiếu quấn quanh cỗ thi hài rồi đem đi chôn cất. Vợ lẽ ấy mà, suy cho cùng thì cũng chỉ hơn gia nhân trong nhà một chút, thác đi cũng không được cho một cái lễ tử tế. Huống hồ chi, người vợ thứ ba này của cậu Khánh còn có xuất thân là gái lầu xanh được cậu chuộc về. Chỉ là cậu còn chút thương tình mới gọi người tới đàn tụng, chứ chẳng ai đứng ra khóc cả.
Tiếng guốc tre va trên nền gạch tàu tạo thành âm thanh khe khẽ mà vang vọng. Tiếng đàn ca cũng dừng lại, không gian rốt cuộc cũng đã được yên tĩnh. Từ cái ngày mà cậu rước mợ hai rồi mợ ba về nhà, chẳng mấy khi ngôi nhà rộng rãi này được yên thân. Cái Chi đỡ mợ ba, à không, bây giờ nên gọi là mợ cả về giường, ân cần hỏi: “Mợ có mệt lắm không ạ? Để em đi rót cho mợ ít nước nhé?”
“Thôi được rồi.” Mợ ngồi trên giường gỗ, nhìn màn mưa bên ngoài. Mợ cứ ngồi nhìn như thế cho đến lúc mưa ngừng hẳn mới nói: “Em đi xem coi cậu đã về chưa?”
“Vâng ạ.” Cái Chi nói rồi vội ra ngoài. Mợ lúc này mới thở dài một cái rồi đi lại chỗ gương đồng, cẩn thận tháo trang sức trên người và cái trâm búi tóc ra. Mái tóc đen dài bung xõa xuống sau lưng, vừa mượt vừa bồng bềnh như những áng mây trên bầu trời, cũng là mây trong tên mợ. Mợ tên Vân, Trần Kiều Vân.
“Dạ bẩm mợ, cậu vẫn chưa về. Em nghe nói cậu vẫn còn ở ngoài chỗ chôn mợ ba.” Cái Chi đi vào báo. Nó nhìn sắc mặt mợ vẫn u buồn, nhẹ giọng trách móc: “Cái mợ ba này cũng thiệt là tình! Vào nhà gây rắc rối thì cũng thôi đi, lại còn thác ngay đêm tân hôn, đúng là xui hết chỗ nói!”
“Chi! Đừng có nói bậy, lỡ ai nghe thấy sẽ không hay đâu.” Mợ nhíu mày nhắc nhở. Ai trong nhà cũng biết cậu rất thích người mợ ba tên Cẩm Nhung này. Cậu ba quen biết Cẩm Nhung từ một lầu xanh ở huyện bên, qua lại ở bên ngoài đâu hơn nửa năm rồi cậu mới đưa về nhà. Biết là gái làng chơi, làm sao ông bà ưng bụng cho cậu rước người qua cửa? Nhưng cậu cứ bướng, cứ giữ người lại trong nhà mà yêu thương. Người làng biết chuyện Cẩm Nhung qua cửa rồi cũng là chuyện sớm muộn nên người ta cũng dần gọi là mợ ba.
分享到:
温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!
猜你喜欢
- Lãnh đạo Đảng, Nhà nước vào Lăng viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh
- Vòng 1 bốc lửa của Salma Hayek nữ diễn viên lấy chồng tỷ phú
- Tai nạn trên quốc lộ, hai người tử vong ở Quảng Trị
- Hàng chục triệu bản ghi lưu trữ trên nền tảng Microsoft bị lộ
- Nguyên nhân bảo vệ siêu thị điện máy bị chém nguy kịch ở Hà Nội
- Diễn viên Sam hạnh phúc đón tin vui với chồng doanh nhân
- Nhiều trường đại học đã bội thu thí sinh nhập học
- Mang súng đồ chơi đi cướp và cái kết đắng
- Hiệu trưởng buộc từ chức vì 'tự đạo văn'