Truyện Song Hướng Thay Đổi_cúp quốc gia italia

作者:Nhận Định Bóng Đá 来源:Nhà cái uy tín 浏览: 【】 发布时间:2025-01-10 18:17:34 评论数:
[Gần đây Triệu Hằng cứ một mực tìm người hỏi thăm chỗ làm của cậu.]

Khúc Sênh nhìn dòng chữ đột nhiên nhảy lên trên màn hình máy tính lớn,ệnSongHướngThayĐổcúp quốc gia italia chậc lưỡi một cái, quay đầu nhìn tổ trưởng đang nói chuyện với người khác bên ngoài, nhanh chóng nhắn lại ba chữ.

[Cứ kệ gã]

Nghĩ lại cảm thấy còn chưa đủ, nhanh chóng bổ sung: [Bảo gã cút con mẹ nó đi]

Vừa mới trả lời xong thì tổ trưởng đã đi về phía Khúc Sênh. Cậu tắt cửa sổ, cúi đầu xem tài liệu.

"Tiểu Khúc à." Tổ trưởng thân thiết gọi cậu một tiếng, giống như người mới nổi giận với toàn bộ thành viên trong buổi họp sáng không phải là anh ta ấy. Hai tay anh ta nắm chặt tạo thành hình chữ thập, trên mặt nở một cười hết sức hiền lành.

"Thư ký Trương nói..." Tổ trưởng vừa nói vừa nghiêng đầu ý bảo nhìn bên ngoài. Khúc Sênh nhìn thoáng qua, nhìn bên ngoài cửa thủy tinh có một người đàn ông đeo kính đầu bết đang đứng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không yên.

Quả nhiên, nửa câu sau của tổ trưởng là: "Sếp Kinh bảo cậu tan làm chờ anh ấy."

Con ngươi Khúc Sênh hơi phóng đại, quay phắt đầu lại xác nhận.

Cậu nhìn tổ trưởng, tổ trưởng nhìn cậu.

Cái đầu đỏ chói này của Khúc Sênh rất chói mắt, còn chưa bàn tới khuyên tai bằng thép đen trên vành tai cậu. Nếu không nhờ gương mặt này chống đỡ thì ai nhìn vào còn tưởng du côn ở đâu tới.

Thư ký Trương bên kia cũng đi tới. Bàn làm việc nho nhỏ bị hai vị phật lớn vây quanh, trong lòng Khúc Sênh chửi thề liên tục, lén lui ghế xoay về phía sau.

Trương Đô Dương mở miệng: "Lão đại nói, là liên hoan gia đình."

Mấy chữ sau hắn nhấn rất mạnh, chân mày Khúc Sênh nhíu nhẹ khó có thể nhận ra, khuôn mặt tinh xảo quá phận kia bày ra vẻ không tình nguyện: "Tôi biết rồi."

Cậu cũng không thèm giấu diếm.

Ánh mắt của Trương Đô Dương cách kính mắt hơi mỏng dừng trên người Khúc Sênh, đánh giá cậu mấy giây: "Vậy thì tốt."

Nói xong thì gật đầu với tổ trưởng của Khúc Sênh, nghiêng người lui ra rồi đi mất.

Khúc Sênh lại oán giận với bóng lưng của Trương Đô Dương.

Cậu tốt nghiệp đại học đã hơn nửa năm, lúc trước ở công ty thực tập làm kỹ sư kiểm tra, vốn đang làm rất tốt, lúc nào không cần kiểm tra thì có thể lười biếng, vô cùng rảnh rỗi.

Nhưng mà Kinh Tùng Triệt vừa về nước, làm xáo trộn hết kế hoạch cậu đã vẽ ra.

"Sếp Kinh" trong miệng tổ trưởng của Khúc Sênh với "Lão đại" trong miệng Trương Đô Dương đều đang chỉ Kinh Tùng Triệt.

Muốn nói tới quan hệ của anh với Khúc Sênh, thực ra giữa hai người không có quan hệ đặc thù nào.

Chẳng qua là cha ông quen biết nhau, người nhà Khúc Sênh lại mất sớm, ông cụ vì tình chiến hữu năm đó nên quan tâm đứa cháu duy nhất của ông bạn già mà thôi.

Sau ông cụ mất, Kinh Tùng Triệt ra nước ngoài du học, mối quan hệ của Khúc Sênh với nhà họ Kinh đương nhiên nhạt đi nhiều. Mãi cho tới khi Kinh Tùng Triệt học xong, từ Anh về nước, giống như đột nhiên nhớ tới có một người như thế nên nói thư ký nhanh chóng gọi điện qua, đơn giản nói với cậu mấy câu rồi bảo cậu từ chức sang công ty anh làm.

Lúc đó Khúc Sênh vô cùng kinh ngạc, lý do của Kinh Tùng Triệt là: "Cậu làm ở đó không phát triển được đâu. Chuyện này tôi đã bàn với cha tôi rồi, cậu có muốn nói chuyện với ông ấy không?"

Khúc Sênh vội vàng lắc đầu.

Đùa cái gì vậy?

Kinh Phong còn đáng sợ hơn Kinh Tùng Triệt gấp trăm lần. Cuộc đời này, chuyện mà cậu dở nhất chính là nói chuyện với người lớn, dù sao Kinh Tùng Triệt chỉ lớn hơn cậu năm tuổi, hai người miễn cưỡng cũng có thể coi là cùng lứa. Về phần cha của Kinh Tùng Triệt... Khúc Sênh chỉ cần tưởng tượng tới khuôn mặt nghiêm túc kia là dạ dày đã nhộn nhạo cả lên.

Nhưng mà dưa hái xanh không ngọt, Khúc Sênh vốn đã ngầm bất mãn với sự sắp xếp ép buộc của Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt lại ỷ vào sự hiểu biết của mình đối với Khúc Sênh mà đặt cậu vào một hạng mục gấp tới lửa xém lông mày, làm cho cậu bất đắc dĩ ngày nào cũng bề bộn nhiều việc.

Khúc Sênh giận đầy một bụng không xả được, chỉ có thể phát tiết bất mãn với bạn mình.

Làm ở vị trí của bọn họ, tất cả mọi người đều ăn mặc bình thường, thoải mái là được, áo sơ mi ca rô tối màu là có thể thể hiện tính chất đặc biệt của dân lập trình.



Khúc Sênh thì không. Vì để biểu hiện ra bản thân đặc biệt và phóng túng không bị gò bó, cậu thường xuyên đổi màu tóc, khuyên tai sáng đeo chiều đổi. Trương Đô Dương đã không vừa mắt cậu rất lâu rồi, lúc họp ban ngành tổ trưởng lại cường điệu nhấn mạnh thêm một lần, người đi làm phải có dáng vẻ của người đi làm.

Khúc Sênh lợn chết không sợ nước sôi, huống chi cái nồi này còn là Kinh Tùng Triệt đun lên cho cậu nhảy vào.

"Nếu Kinh Tùng Triệt không hài lòng thì để anh ta tự tới nói với em này." Khúc Sênh diễu võ giương oai trong điện thoại, "Anh ta cứ việc nói với em, em thuận nước đẩy thuyền, lập tức nghỉ việc ngay!"

Bạn chí cốt vô cùng hiểu cậu – Thư Tử Viện cười khẽ rồi nói: "Đừng có khoác lác nữa, nếu cậu thực sự muốn chạy lấy người đã chạy từ tháng đầu tiên rồi."

Khúc Sênh bị nói không trả lời được.

Thư Tử Viện lại nói: "Chị nói chứ, sao chị thấy cậu có hơi sợ anh ta nhỉ?"

最近更新