发布时间:2025-01-12 08:42:55 来源:Fabet 作者:Nhận Định Bóng Đá
Thuở nhỏ,ệnHướngVềPhíkeo bóng đá tv điều kiện kinh tế của gia đình tôi rất khó khăn. Bố tôi thuộc tuýp người ham vui, thích nhậu nhẹt,… Cũng chính vì những điều này nên bố tôi bị bạn bè dụ dỗ vào những cuộc vui thâu đêm, rượu bia, c,ờ b,ạc,… Không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng, bởi mẹ tôi ghen, và tức giận vì tiền bạc trong nhà cứ lần lượt đội nón ra đi. Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng sống trong giọt nước mắt tủi hờn của mẹ, là những khoảnh khắc bố mẹ cãi vã, thậm chí là xung đột đ,ánh n,hau.
Cho tới một ngày bố tôi vỡ nợ, căn nhà gia đình tôi đang sinh sống bị ng,ân hàng tịch thu. Bố tôi vì xấu hổ nên bỏ đi vào Nam trốn nợ. Mẹ dẫn theo anh trai và tôi về ở nhờ bên ngoại. 5 năm xa nhà, bố tôi chí thú làm ăn, từ bỏ thú vui c,ờ b,ạc đỏ đen, dần dà trả được hết nợ.
Từ miền Nam trở về, bố tôi mở cửa hàng bán cơm phở. Nhà bán hàng ăn nên ngày nào anh trai và tôi cũng phải dậy từ 4h sáng để phụ giúp bố mẹ. Tuổi thơ của những đứa trẻ khác là được ăn, được chơi, được đi học và đi du lịch đây đó. Còn tôi, ngoài thời gian đi học ở trường, tất cả thời gian rảnh rỗi tôi đều phụ mẹ làm việc. Gần như quần quật, không có lúc nào dám nghĩ đến chuyện đi chơi với bạn bè.
Có lẽ từ nhỏ đã chứng kiến cuộc sống nợ nần của bố mẹ nên tôi rất chăm chỉ làm việc. Tôi không phải đứa chăm học và thông minh, thế nhưng không hiểu sao năm ấy thi cấp 3 tôi trúng tuyển vào trường chuyên của tỉnh, không những vậy, điểm số để vào lớp chọn vẫn còn dư.
Công việc kinh doanh thuận lợi, bố tôi mua thêm một căn nhà đối diện bệnh viện đa khoa của thành phố và mở thêm một cửa hàng ăn nữa. Anh trai tôi học kém, học hết cấp 2 ở nhà học nghề của bố, từ ngày bố tôi mở thêm cửa hàng, anh trai tôi chuyển hẳn ra thành phố quản lý và làm đầu bếp. Do trường tôi học ở trung tâm thành phố nên bố mẹ bảo tôi chuyển ra sống cùng với anh trai để thuận tiện đi học.
Năm ấy tôi học lớp 11. Vào một ngày cuối đông, thời tiết lạnh giá, ngoài trời lất phất mưa bay, quán ăn vắng người. Sáng sớm, tôi ngồi trước cửa ăn phở, đang lơ đễnh nhìn những hạt mưa bay bay ngoài trời thì có người đặt bát phở xuống bàn ngay đối diện mình. Chột dạ, tôi ngẩng mặt lên thì chạm phải ánh mắt của một chàng trai nhìn rất bảnh. Mái tóc vuốt gel, khuôn mặt sáng và đặc biệt là cái miệng cực duyên. Anh chàng nhìn tôi một lượt rồi cất lời hỏi:
— Anh ngồi đây được không?
Hàng ngày tôi tiếp xúc với rất nhiều khách nên khi thấy anh ấy hỏi vậy, tôi nhẹ nhàng đáp:
— Được ạ. Anh cứ tự nhiên.
Rồi tôi tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Cảm giác có người chăm chú nhìn mình nên tôi ăn bữa sáng không được tự nhiên. Tôi cố gắng ăn thật nhanh, gần như chỉ chưa đầy 3 phút đã ăn hết tô phở. Anh chàng trước mặt nhẹ nhàng hỏi:
— Em ăn nhanh thế không sợ nghẹn à?
Tôi cười trừ nói:
— Em sợ muộn học nên phải ăn thật nhanh.
— Em học trường nào thế? Mà năm nay em học lớp mấy?
— Em học lớp 11, trường chuyên của thành phố ạ.
— Trường chuyên thì gần cơ quan anh. Cứ thong thả mà ăn, lát nữa tiện đường anh đưa em đi luôn.
— Em đi xe đạp cũng được ạ, không dám phiền đến anh đâu.
— Không phiền. Cơ quan anh ngay gần đó. Ăn sáng xong anh đưa em đi.
Cứ trò chuyện qua lại như thế, anh giới thiệu mình tên Lâm, hiện công tác ở Sở GTVT. Sau khi ăn sáng xong, tôi đi nhờ xe anh đến trường. Hôm đó mưa, thực lòng tôi cũng lười đi xe đạp. Từ ngày hôm ấy, sáng nào Lâm cũng ghé quán nhà tôi ăn phở, dần dà chúng tôi trao đổi số điện thoại với nhau. Tuy bố mẹ cho dùng điện thoại, nhưng thời đó chỉ có cục gạch đen trắng, tôi không nhắn tin hoặc gọi cho ai bao giờ. Điện thoại chỉ để bố mẹ gọi đến khi có việc cần nên tài khoản sim của tôi gần như không bao giờ có tiền.
Thỉnh thoảng Lâm nhắn tin đến, tôi muốn nhắn lại cho anh nhưng điện thoại không có tiền nên chẳng biết phải làm sao. Thấy tôi im lặng, lâu lâu Lâm lại gọi điện hỏi lý do, tôi thật thà trả lời, vì bố mẹ sợ tôi yêu đương hoặc nói chuyện linh tinh với bạn bè nên không cho tiền nạp. Không do dự, Lâm nạp thẻ điện thoại cho tôi để chúng tôi có thể nhắn tin trò chuyện với nhau thường xuyên hơn.
Thuở ấy tôi mới chỉ là một cô nữ sinh trung học, đương tuổi 17 tràn đầy sức sống, tâm sinh lý giai đoạn này cũng vô cùng phức tạp. Khi có một chàng trai làm quen và tán tỉnh, không phủ nhận tôi thấy lòng mình rung rinh, có những cảm xúc chông chênh không biết phải diễn tả thế nào. Từ ngày quan tâm đến người khác giới, bỗng nhiên tôi thấy mình thay đổi lạ. Thỉnh thoảng tôi hay tự ngắm mình trong gương, thậm chí còn tự quan sát body của chính mình và tự hài lòng. Tôi hay nghĩ về Lâm hơn, mỗi khi nhận được tin nhắn của anh, tôi cứ mỉm cười vu vơ.
Căn nhà tôi sống gồm có 3 tầng. Tầng 1 kinh doanh quán ăn. Anh trai tôi ở tầng 2. Tôi ở tầng 3. Và bởi vậy, cứ đêm đến, sau khi học bài xong, tôi lén trùm chăn và nói chuyện điện thoại với Lâm. Thói quen được anh quan tâm và săn đón mỗi ngày khiến tôi bị lệ thuộc, hình ảnh của Lâm xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều hơn. Tôi cảm nhận Lâm thích mình, dù chưa một lần anh nói với tôi điều đó.
Cho đến một ngày kia, khi những ngày đông lạnh giá dần qua, ánh nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sưởi ấm vạn vật, Lâm nhắn tin hẹn tôi đi uống nước. Lần đầu tiên trong đời đi hẹn hò với bạn trai thì nên chuẩn bị những gì? Đó là câu hỏi luôn xuất hiện trong suy nghĩ của tôi cả ngày hôm ấy. Nữa là, tôi phải nói thế nào để anh trai đồng ý cho tôi ra khỏi nhà vào buổi tối??
Tối đó, Lâm đợi tôi ở một quãng cách nhà khoảng 200m, chúng tôi đến một quán nước gần nhà thi đấu của tỉnh. Buổi tối, quán nước khá vắng người. Chúng tôi ngồi ở tầng 2, bên ngoài có ban công trang trí rất nhiều loại cây cảnh và đèn neon lấp lánh. Cả buổi Lâm cứ ngồi nhìn tôi, tôi không quen với việc có ai đó chăm chú nhìn mình như vậy nên thoáng ngượng ngùng, cụp mi mắt xuống vờ như né tránh. Lâm khen tôi xinh, một nét đẹp dịu dàng mà quyến rũ, không màu mè hoa mỹ… nhưng cũng đủ xao xuyến trái tim anh. Tôi không biết Lâm nói thật, hay chỉ đang lấy lòng mình. Nhưng không phủ nhận, nghe những lời ấy, tôi thấy vui vô cùng. Cảm thấy chàng trai này nói điều gì cũng chân thành mà dễ nghe.
Rồi bất ngờ, Lâm cầm lấy tay tôi. Bàn tay anh mềm và mịn. Cảm giác ấy khiến tôi nhớ mãi. Công việc của Lâm làm văn phòng, đôi bàn tay luôn tương tác với bàn phím máy tính nên ngón tay rất mềm và thon. Chẳng bù cho tôi, tôi phụ bố mẹ bán hàng ăn từ nhỏ nên đôi bàn tay có chút thô kệch, nhiều vết chai sạn… Tôi xấu hổ thu tay về nhưng Lâm vẫn giữ thật chặt. Anh nhìn tôi và thì thầm: