- “Lúc đau cháu cứ luôn miệng kêu “bố ơi cứu con” nghe câu ấy tôi thấy ghê ghê,óilòngbétuổikêutrongđauđớnBốơicức1 đêm nay bởi nghĩ con mình 4 tuổi thì chẳng ai dạy mà biết kêu như thế! Tôi sợ run người vì nghĩ đến việc con đau đớn bệnh hoạn bỏ mình mà đi” - chị Vương Thị Ngát tâm sự về cậu con trai Nguyễn Văn Hoàng Vũ bị ung thư máu ác tính (bạch cầu cấp, L2) đang điều trị tại Viện Huyết học truyền máu Trung Ương.
Con nhà làm đậu mắc bệnh bạch cầu cấp
Quê gốc ở Thuận Thành, Bắc Ninh mấy năm nay chị Vũ Thị Ngát cùng chồng là Nguyễn Văn Phiêu lên Phúc Xá, Hà Nội làm đậu, bán đậu rong mưu sinh và nghiễm nhiên trở thành dân ngụ cư ven bờ sông Hồng.
Nhà có hai con, một gái một trai. Đứa lớn sinh ra thì già như một cụ non vì sớm phải mưu sinh cùng bố mẹ, đứa nhỏ sinh ra 2 tuổi thì phát hiện bệnh hiểm nghèo. Đúng ra là bệnh ung thư máu nhưng thời gian đầu lại nhầm là bệnh lao phổi…
Vũ hay nói với mẹ “con khóc trước mẹ, mẹ đừng khóc trước con”