Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vừa vang lên,ệnHạnhPhúcCáchXaTầti le ca cuoc chau a cả đoàn học sinh nhao nhao tranh thủ chạy xuống căn tin tranh xuất cơm ngon nhất.... Cả một lớp chỉ còn lại vài bạn. Trong đó, có một cậu con trai cả người nhỏ nhắn. Ngồi tại chỗ của mình loay hoay mang hộp đựng cơm ra để giữa bàn, ánh mắt chứa đầy buồn rầu nhìn nó, nhưng khuôn miệng thì lại cố gắng cười... Trông ngượng ngạo đến vô cùng. Một đám học sinh nữ thấy Lạc Ngọc Thiên cẩn thận bỏ hộp cơm vào túi, liền chán ghét nói. - Ai da... Ngọc Thiên à, cậu vẫn mặt dày đeo bám theo anh hai của mình sao? Bản thân đã là con hờ của dòng họ Lạc, bây giờ lại còn có tư tưởng yêu thích anh Hạ Khiêm, cậu không thấy bản thân đã quá mức thấp kém rồi sao ? Lạc Ngọc Thiên vừa nghe vậy, cả người liền căng cứng một chút. Đôi mắt rũ xuống không dám cãi lại. - Đúng... Là cậu sai, là cậu không nên yêu Hạ Khiêm, là cậu không nên yêu anh trai của mình... Cha của Hạ Khiêm cùng mẹ cậu tái hôn với nhau, Ngọc Thiên vô tình trở thành cậu ấm hờ của nhà họ Lạc... Điều này ai mà không biết? Lần đầu tiên gặp Hạ Khiêm là năm mười ba tuổi. Cho đến bây giờ cậu đã được mười sáu tuổi, ba năm trôi qua tình cảm dành cho anh cứ lớn dần. Kèm theo đó cũng chính là sự khinh bỉ, ghét bỏ từ Hạ Khiêm cũng tăng lên. Bị đem ra làm trò cười ở trường. Đắng cay gì cậu cũng chịu đựng qua rồi... Cho nên cậu biết bản thân mình mang nhiều tội lỗi... Nhưng đã thương rồi, đâu phải nói một sớm một chiều là quên ? Lạc Ngọc Thiên đứng tại lớp một hồi, nghe thấy những tiếng cười giễu cợt kia đến mất cảm xúc. Cho nên chưa đầy năm phút sau, cậu lấy lại bình tĩnh mà thẳng bước đi đến khối lớp mười hai. Nơi Hạ Khiêm đang học. Suốt dọc đường đi, những học sinh kể cả nam, lẫn nữ đều không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào người cậu... Cố gắng không để tâm đến những người kia, Ngọc Thiên bước chân đi càng nhanh hơn. Nơi cậu vừa đặt chân đến chính là khu A, khu dành cho học sinh giỏi, ưu tú của trường. Nơi đây cũng là nơi Lạc Hạ Khiêm học. Ngọc Thiên đi được một lúc, liền thấy thấp thoáng dáng của anh cùng với vài người bạn đi về phía này. Vội hít thở một hơi thật sau, cậu mang một khuôn mặt tươi cười chạy đến chỗ anh, miệng nói to. - Anh hai... Anh hai, là em nè. Hạ Khiêm vừa nghe thấy tiếng người kia, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại đen đi vài phần. Khuôn mặt không cảm xúc mà cùng đám bạn đi tiếp. |