Vào một ngày trong tiết trời lập xuân,ệnCữuChưởngHuyềnCôtỷ lệ kèo bóng đá trực tiếp không khí còn se lạnh, nhưng Dương Châu như khoác một bộ mặt khác trong cái ngày đó. Cả Dương Châu như bừng tỉnh sau một thời gian dài ngủ yên trong tĩnh lặng, mặc dù bình nhật nó không thiếu sự nhộn nhịp của chốn phồn hoa đô hội, nhưng trong cái ngày, Dương Châu quả là khác thường, hoàn toàn khác thì đúng hơn. Năm nào mà chẳng có ngày lập xuân, nhưng hôm nay Dương Châu khác thường hơn mọi năm, bởi vì ngay từ hôm qua, nhà nhà đã treo đèn hoa đăng, không chỉ là nhà của bá tánh Dương Châu, mà tất cả mọi con đường đều kết hoa như thể sắp có một ngày hội lớn, mà vào hàng năm thì vào ngày này chẳng có lễ hội gì.
Sự khác thường của Dương Châu hôm nay, cốt để đón một người. Một con người mà trong thiên hạ bất cứ ai cũng nghe đến danh và tiếng.
Một con người mà bất cứ ai cũng muốn gặp một lần đã cho đó là diễm phúc.
Còn ai được nói chuyện, hay chạm vào tay người đó thôi thì xem như mình đã được trời ban phúc lành, hay đã gặp được một kỳ tích mà những kẻ khác đều ao ước. Người đó chính là Thượng Quan Đại Phu
Thượng Quan Đại Phu là người như thế nào, thì không ai biết được.
Nhưng thiên hạ chỉ kháo với nhau, ai mà không biết Thượng Quan Đại Phu, người đó không phải là người Trung Thổ.
Dương Châu đang trong một ngày tất bật, bận rộn để tiếp đón Thượng Quan Đại Phu, nhưng có một người tại Dương Châu, chẳng một chút gì bận tâm đến sự chộn rộn và tất bật đó, thậm chí cũng chẳng quan tâm đến người sắp đến Dương Châu kia là ai. Mà có biết người đến là Thượng Quan Đại Phu thì y cũng chẳng màng đến, Thượng Quan Đại Phu là con người như thế nào mà lại được bá tánh Dương Châu trọng như vậy. Còn nếu bảo y quan tâm đến Thượng Quan Đại Phu thì đúng là không hiểu y chút nào. Y là một kẻ bàng quang, vô tư đến độ chẳng màng đến sự thai đổi ở Dương Châu này, y chính là Khắc Vị Phong.
Nếu nói Khắc Vị Phong là người bàng quan cũng không đúng, mà y chỉ bàng quan với sự xuất hiện của Thượng Quan Đại Phu thôi, còn y quan tâm đến một chuyện khác. Chuyện đó thì có riêng mình y biết.
Trong bộ tướng nhàn nhã, tự tại, Khắc Vị Phong rảo bước qua những con đường treo hoa đăng của Dương Châu thành, chấp tay sau lưng với vẻ phong lưu, phóng khoáng và ung dung tự tại, Khắc Vị Phong bước vào gian thảo điếm của lão Dục Tử Quân.
Khắc Vị Phong vừa bước vào thì lão Dục từ sau bước ra tiếp y. Khắc Vị Phong nhận ngay ra vẻ tất bật của lão Dục, nhưng không nói, mà chỉ điểm nụ cười mỉm cầu tình.
Lão Dụ giả lả nói:
- Khắc công tử… thảo điếm của lão Dục hôm nay đóng cửa… chiều mới mở cửa.
Vị Phong nheo mắt hóm hỉnh nói:
- Bổn thiếu gia biết vì sao lão Dục đóng cửa rồi. Lão Dục đóng cửa để đi đón Thượng Quan Đại Phu gì đó phải không?
Lão Dục vuốt râu giả lả cười rồi nói:
- Cả Dương Châu này đều chộn rộn, và ai cũng muốn như lão phu cả. Đây là cơ hội và dịp để thấy được chân diện của Thượng Quan Đại Phu.
Khắc Vị Phong nhăn mặt:
- Khắc Vị Phong cứ tưởng đâu vị Thượng Quan Đại Phu nào đó giống như Phật sống tái sinh xuống Dương Châu để ban phước lộc cho mọi người vậy.
Nói rồi Khắc Vị Phong khoát tay:
- Thôi thôi được rồi… được rồi… lão Dục không cần thiết phải đóng cửa. Cứ đi đón Thượng Quan Đại Phu để tỏ lòng sùng bái với vị Phật sống kia đặng thụ hưởng phước lộc thọ mà Thượng Quan Đại Phu ban phát. Cứ để thảo điếm của lão Dục cho Khắc Vị Phong trông coi cho.
Lão Dục tròn mắt nhìn Khắc Vị Phong.
Nụ cười mỉm cầu tình của Khắc Vị Phong đập ngay vào mắt lão Dục. Lão Dục vuốt râu giả lả nói:
- Hê… Khắc công tử nói thật chứ… Khắc công tử không đi đón Thượng Quan Đại Phu à?
Khắc Vị Phong giả lả nói:
- Không không… Lão Dục cứ xem như Khắc Vị Phong không có duyên có phận với vị Phật sống Thượng Quan Đại Phu đó. Nếu có duyên có phận, Khắc Vị Phong xin được nhường lại cho lão Dục.
Lão Dục vuốt chòm râu hoa râm nhìn Khắc Vị Phong. Lão vừa vuốt râu vừa nói:
- Lão Dục biết Khắc công tử quan tâm đến cái gì rồi. Ở đây lão Dục còn những một vò rượu năm cân Thiệu Nữ Nhi Hồng đó nhé.
Khắc Vị Phong giả lả cười, rồi lấy hai nén bạc đặt vào tay lão Dục.
Y nhướng mày nói:
- Không ít đấy chứ?
Bỏ ngay hai nén bạc vào trong túi quần, lão Dục nói:
- Hai nén bạc với Khắc công tử thì có đáng là gì.
- Vị Thượng Quan Đại Phu Phật sống chưa ban phước lộc cho lão Dục mà Khắc Vị Phong đã ban rồi. Không chừng sau này, Khắc Vị Phong cũng dám biến thành Thượng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu.
- Lão Dục cũng mong Khắc công tử được như vậy. Để lão hủ sớm phát tài, phát tướng.
Khắc Vị Phong mỉm cười nói:
- Lão Dục cứ lo cho Khắc Vị Phong trước đi, thế nào cũng đến cái ngày đó mà.
- Nhưng hôm nay thì chưa được. Khi nào Khắc Vị Phong công tử là Thượng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu, lão hủ sẽ trải chiếu đón công tử.
Vị Phong nhăn mặt nói:
- Đợi đến lúc đó thì Vị Phong đâu cần đến lão Dục. Mà cả Dương Châu sẽ kết hoa đăng, trải thảm đỏ đón Khắc Vị Phong đó.
- Đến lúc đó, lão Dục sẽ là người đầu tiên đón công tử.
Khắc Vị Phong khoát tay:
- Được rồi… được rồi… Khi nào đến thời vận hẳn hay. Đã đến lúc lão Dục đi đón Thượng Quan Đại Phu rồi đó.
- Lão hủ giao thảo điếm cho công tử.
- Không biết lão có tin Khắc Vị Phong này không nhỉ?
- Nếu không tin thì lão hủ đâu có giao, đúng không nào.
Khắc Vị Phong phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
- Lão Dục chọn không lầm người rồi đó.
- Lão hủ chỉ giao cho mỗi một mình Khắc Vị Phong thôi nhé.
- Nếu có bằng hữu đối ẩm, không chạy theo vị Thượng Quan Đại Phu kia, Khắc Vị Phong sẽ trả thêm ngân lượng cho lão mà.
Lão Dục vuốt râu khẽ gật đầu:
- Lão hủ đi đây… khi nào về lão Dục sẽ kể cho Khắc công tử nghe.
- Hay nhất là lão Dục nên tặng cho Khắc Vị Phong một vò rượu để trả công.
- Nhất định như vậy rồi!
Lão Dục hối hả rời thảo điếm. Khắc Vị Phong nhìn theo lão nghĩ thầm: “Không biết lão Thượng Quan Đại Phu kia là người như thế nào mà ai cũng muốn chiêm nghiệm dung mạo của y. Phải chi Thượng Quan Đại Phu là mỹ nữ như Đắc Kỷ, Tây Thi, thì chẳng nói làm gì. Đằng này nghe đâu lão cũng đã ngoài lục tuần rồi. Không biết sau này mình có giống như Thượng Quan Đại Phu không?”
Vừa nghĩ Khắc Vị Phong vừa nhìn theo lão Dục cho đến khi lão khuất dạng sau ngã ba đường mới quay vào thảo điếm. Khắc Vị Phong vung vai nhẩm nói:
- Thiên hạ vì Thượng Quan Đại Phu, còn Khắc Vị Phong thì sẽ vì Khắc Vị Phong.
Khắc Vị Phong nói rồi bê vò rượu Thiệu Nữ Nhi Hồng bày ra bàn.
Chọn lấy một ít thức ăn có sẵn, Vị Phong dọn ra, rồi chễm chệ ngồi vào bàn.
Phủi hai ống tay áo, Vị Phong nhìn vò rượu mỉm cười nói:
- Mời Thượng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu.
Y vừa nói vừa chuốc rượu ra chén của mình.
Vừa chuốc đầy chén rượu, Vị Phong chưa kịp uống thì từ ngoài thảo điếm một gã kiếm thủ bước vào. Sự xuất hiện của gã kiếm thủ buộc Khắc Vị Phong phải ngẩng mặt lên nhìn. Gã kiếm thủ có bộ mặt chữ điền, trạc ngoài tứ tuần, phong thái uy nghi oai vệ, như đối ngược lại với những nét thanh tú lịch lãm và sắc mặt trơ trơ lạnh lùng. Nhìn mặt gã kiếm thủ Vị Phong những tưởng như có chiếc mặt nạ khoác bên ngoài khuôn mặt gã.
Vị Phong chưa hỏi gã kiếm thủ, nhưng y đã bước đến bàn của chàng.
Y thản nhiên ngồi vào bàn đối diện với Khắc Vị Phong. Vẻ tự nhiên bình thản của gã kiếm thủ khiến Vị Phong hơi ngỡ ngàng. Mặc dù ngỡ ngàng nhưng chàng vẫn điểm nụ cười gượng gạo:
- Tôn giá… thảo điếm đã đóng cửa ạ!
- Ta thấy thảo điếm này đóng cửa đâu?
- Không đóng cửa nhưng thật ra là đóng cửa ạ! Lão điếm chủ Dục Tử Quân đã đi đón Thượng Quan Đại Phu rồi ạ!
Gã kiếm thủ đặt thanh kiếm lên bàn. Chuôi kiếm của y có nạm một viên dạ minh châu chói sáng đập vào mắt Khắc Vị Phong. Y nhìn Khắc Vị Phong bằng đôi uy nhãn sáng ngời.
Tiếp nhận hai luồng uy nhãn của gã kiếm thủ, bất giác xương sống Vị Phong gai lạnh.Gã kiếm thủ bưng bầu rượu nhìn Vị Phong nói:
- Ta có thể uống rượu với công tử được chứ?
Vị Phong giả lả nói:
- Tất nhiên là được rồi… sao lại không được. Tại hạ đang thiếu người đối ẩm đây. Uống rượu một mình thì chẳng ngon lành gì.
Gã kiếm thủ gật đầu rồi chuốc rượu ra chén. Y không một chút khách sáo, mà thản nhiên bưng chén rượu dốc cạn. Nhìn gã uống, Vị Phong nghĩ thầm: “Gã này chẳng biết đạo khách và chủ gì cả. Bổn thiếu gia chưa uống thì gã đã uống trước rồi.”
Đặt chén xuống bàn, gã kiếm thủ bưng vò rượu chuốc ra chén tiếp. Vị Phong cứ ngồi trơ ra nhìn gã uống rượu.
Gã đặt vò rượu xuống bàn, nhìn Vị Phong nói:
- Ngươi không ngạc nhiên?
Điểm nụ cười gượng, Vị Phong nói:
- Không không… tại hạ rất tự nhiên, tôn giá cũng tự nhiên như tại hạ.
Gã kiếm thủ gật đầu:
- Như thế mới là huynh đệ. Ta mời Khắc Vị công tử.
Vị Phong bưng chén của mình.
Chàng giả lả nói:
- Đa tạ… đa tạ… Rượu trong thảo điếm không thiếu để tại hạ chiêu đã tôn giá đâu.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn, gã kiếm thủ nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Sao công tử không theo mọi người ở Dương Châu đón Thượng Quan Đại Phu.
Vị Phong giả lả cười nói:
- Thượng Quan Đại Phu không quen biết với tại hạ, cũng chẳng có mối giao hảo nào. Tại sao tại hạ phải đi đón Thượng Quan Đại Phu.