Truyện Bó Tay Chịu Trói_real vs espanyol

[Ngoại Hạng Anh] 时间:2025-01-11 00:32:07 来源:Fabet 作者:Ngoại Hạng Anh 点击:169次
Editor: Cookie Oh

Từ xưa tới nay các quốc gia không ngừng đổi mới thay thế,ệnBóTayChịuTróreal vs espanyol mà trong đó luôn có vài thế lực trăm ngàn năm qua vẫn luôn sừng sững không suy sụp, nguyên nhân chính là bất cứ lúc nào, quốc gia, đều cần nhân tài.

Người thông minh, vĩnh viễn đứng tại đỉnh cao.

Nhà họ Kỷ là một nhánh thuộc về dòng dõi cổ xưa thông minh như vậy, tổ tiên của bọn anh đều tránh được những biến động trong lịch sử, trải qua những lần lựa chọn nghiêm khắc, cho tới hôm nay.

Tổ tiên của bọn anh có gen cẩn thận từ trong cốt tủy, nhưng cũng không có nghĩa là tham vọng của bọn anh không lớn, ngược lại, bọn họ lựa chọn một nghề nghiệp an toàn mà đem lại nguồn lợi kếch sù.

Thương nhân, còn là một thương nhân lớn, người trung gian, bọn họ phụ trách giao dịch mua bán, cung cấp đường dây tiêu thụ, bất luận thành công hay không, nhất định lấy được tiền, không bỏ qua cái gì.

Tiền bạc, di sản văn hóa, ma túy, vũ khí, dầu mỏ, thậm chí là người, chỉ cần có người muốn, bọn họ nhất định sẽ tìm cho người đó đường dây tiêu thụ.

Mà nhà họ Kỷ, từ lâu đã trở thành tổ chức cao nhất trong ngành này.

Nhưng không có nghĩa là không tổ chức nào chống lại nhà họ Kỷ, ngược lại, ở châu Á, bọn họ có một đối thủ rất mạnh, chính là nhà họ Đường.

Mà Kỷ Thừa An tới thành phố A, cũng là bởi vì nhà họ Kỷ xảy ra xung đột lớn trong chuyện làm ăn với nhà họ Đường ở Đông Nam Á, Kỷ Thừa An không quản công việc của gia tộc, cho nên để nhiễu loạn tai mắt của nhà họ Đường, càng vì muốn cho anh hai ổn định chuyện làm ăn, anh rời khỏi gia tộc đến những nơi khác, như vậy, anh mới có cơ hội quen Kiều Tịch.

Nếu không theo vòng sinh mệnh của hai người mà nói, chắc hẳn sẽ vĩnh viễn không gặp được.

Cho nên ở đây, với tỉ lệ một phần mấy triệu, gặp được Kiều Tịch.

"Cho nên đêm hôm đó người muốn giết anh, là người của nhà họ Đường?" Kiều Tịch nghe xong Kỷ Thừa An nói qua về gia tộc, thật lâu sau mới hỏi.

"Ừ." Anh hiếu kỳ nhìn cô một cái, thấy sự bình tĩnh của cô hơi kỳ quái.

Nhưng Kiều Tịch cũng chỉ ngoài mặt bình tĩnh thôi, trong lòng đã sớm như có ngàn con ngựa điên gào thét chạy qua!

Cô quá xui xẻo! Đúng là quá xúi quẩy mà!

Tỉ lệ nhỏ như vậy mà cô cũng đụng phải!

Ông trời ơi, ông ghét tôi lắm sao!

Có trách móc nữa cũng hết cách rồi, bởi vì sự thật đã như vậy.

Bây giờ chỉ muốn biết tự cứu mình thế nào!

Kiều Tịch nghiêng mắt lén lút nhìn Kỷ Thừa An, phát hiện đối phương bình chân như vại, dáng vẻ hết sức bình tĩnh, kiên định.

Nói đùa, cô dễ dàng khuất phục người ta như vậy sao chứ, khi rời khỏi nhà 4~5 năm cô cũng không trở về lấy một lần.

"Như vậy, vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Chắc còn ở Trung Quốc.

Quả nhiên, Kỷ Thừa An khẳng định suy nghĩ của cô, "Ở thành phố Z, yên tâm, nơi này rất an toàn."

Thành phố Z là một thành phố ven biển, cách nhà Kiều Tịch không xa, xem ra ngày đó anh dẫn cô đi thì đến đây luôn.

Ôm hai chân, gác cằm lên đầu gối, yên lặng thở dài: "Theo như anh nói, cả đời tôi sẽ không thể rời đi đúng không, nếu không thì sẽ bị người ta bắt lại, uy hiếp anh." Mà anh, sẽ vì tôi mà đồng ý yêu cầu của bọn họ, những điều này Kiều Tịch không muốn nghĩ nhiều.

Kỷ Thừa An đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp: "Ở cùng với tôi, thật sự khó chịu như vậy sao?"

Khó chịu? Dĩ nhiên không.

Thậm chí có thể nói, mấy ngày này ở cùng anh, cô rất an tâm, rõ ràng anh chỉ sống ở nhà mình, không can dự chút nào vào cuộc sống công việc của mình, nhưng chút khoảng cách ấy lại khiến cho cô vô cùng an tâm, bởi vì cô biết, chỉ cần cô ra khỏi nhà anh, anh sẽ luôn ở đó.

Xác định như vậy khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.

Có điều, từ buổi tối hôm đó, có người nổ súng muốn giết anh, lại khiến cô không có cách nào ổn định tâm trạng của mình.

Cái mạng nhỏ mà bị mất còn nói gì đến chuyện yêu đương chứ!

Nhưng người trước mặt rõ ràng không đồng ý chia tay, huống chi tình hình bây giờ hoàn toàn bất lợi với cô.

"Dĩ nhiên không phải," cô lựa chọn nghe theo trái tim mình, "Tôi chỉ là, chỉ là......" Tôi rất sợ, nhưng anh sẽ không hiểu được tôi sợ cái gì.

Do dự một lúc, cô ho một cái, nhìn về phía anh, "Cho dù bây giờ tôi và anh ở cùng nhau, thì có ích lợi gì chứ, chúng ta sẽ không cùng nhau đi tới cuối cùng, tôi không xứng với anh." Gia thế như vậy, làm sao có thể lấy người phụ nữ như cô.

Kỷ Thừa An nhíu mày, rất không hài lòng với câu trả lời lấp lửng của cô, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Cái này em yên tâm, nếu tôi chọn em, tuyệt sẽ không nuốt lời."

"Rốt cuộc em lo lắng gì, chúng ta hoàn toàn có thể sống như trước kia cần gì suy nghĩ nhiều như vậy?" Kỷ Thừa An mím môi, không hiểu hỏi cô.

Xem đi, anh quả nhiên không hiểu, Kiều Tịch thầm than trong lòng.

Sao không muốn chứ, cô sớm đã quen chuẩn bị toàn bộ cho trường hợp xấu nhất, cô không có tiền bạc và gia đình hùng hậu giống anh, cô chỉ có một mình, chỉ có thể dựa vào chính mình, không dựa vào người thân nào được, cô có thể tin tưởng ai?

Sao cô có thể dễ dàng giao phó tất cả tương lai của mình cho người khác đây, sơ ý một chút, cũng sẽ bị phản bội, giống như Hoắc Dục, Tưởng Phong, còn có...... những người mà cô gọi là người thân.

Cô sao dám chứ?

Dù nghĩ như vậy, trên mặt Kiều Tịch cũng không dám biểu lộ chút gì.

Cô ngơ ngác nhìn anh, yên lặng thở dài, cô biết mình không nên trêu chọc anh, trêu chọc rồi còn cố tình không muốn chịu trách nhiệm.

Loại ý nghĩ này, rất ích kỷ.

Thậm chí bây giờ cô bắt đầu có chút ghét chính mình.

Kỷ Thừa An, anh và mình hoàn toàn khác nhau, có sự đặc biệt so với người khác, nhưng giàu có đặc biệt nguy hiểm.

Nhưng, cô có thích Kỷ Thừa An hay không đây?

Thích, cô không muốn làm trái với trái tim mình, nếu không cô sẽ không dây dưa với anh đến bây giờ, càng sẽ không cùng anh xảy ra quan hệ.

Nhưng quan hệ giữa người với người, loại quan hệ thân thể này là yếu kém nhất.

Khi cảm xúc mãnh liệt dần biến mất, hai người mà ở chung, thì tất cả mâu thuẫn sẽ xuất hiện, sau đó giữa bọn họ cũng chỉ còn lại sự hành hạ lẫn nhau.

Huống chi, xuất thân Kỷ Thừa An hiển hách như thế, khi người duy nhất có thể che chở cô rời đi, kết quả của cô sẽ thế nào?

Cô không dám nghĩ tới.

Nói lùi vạn bước, coi như ngoại trừ tất cả nhân tố khác, ở phương diện tình cảm, Kỷ Thừa An vĩnh viễn giữ vị trí chủ đạo, không cho phép cô có bất kỳ suy nghĩ chống đối nào, chắc là do tính cách, anh sẽ không nhượng bộ, nhưng để cô hoàn toàn nghe theo anh, theo tính cách của cô, thời gian ngắn còn có thể thuận theo anh, một khi chạm đến ranh giới cuối cùng, cô sẽ quyết định thật nhanh, lập tức quay đầu.

Vì lẽ đó, nhất định hai người sẽ không có kết quả tốt, nếu đã biết không có tương lai, sao còn có lãng phí tình cảm với nhau.

Một lát sau, cô nghiêng người về phía trước, ôm gáy anh, dựa vào ngực của anh, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chỉ cần anh không rời đi, tôi sẽ không đi."

Xin lỗi, tôi không làm được những gì anh muốn, cho nên tôi chỉ có thể gạt anh.

Cuối cùng lấy được câu trả lời như mong muốn, trong lòng Kỷ Thừa An thở phào một hơi, khiến một con mèo hoang cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Anh vươn tay ôm cô, để cô gần mình hơn.

Không nói gì nhưng vui sướng tràn ngập trong lòng.

Ngày đó, cùng Kỷ Thừa An vui vẻ ăn cơm, nhận ra tâm tình anh rất tốt, thậm chí còn hỏi cô nhiều hơn mấy câu, chắc là thấy mâu thuẫn giữa hai người được cởi bỏ, sắc mặt chị Trần có chút âm trầm, rõ ràng kết quả không như chị muốn thấy.

Sau đó buổi tối hôm đó, Kiều Tịch "vượt ngục".

Buổi tối, viện lý do muốn nghỉ ngơi từ chối yêu cầu ngủ cùng Kỷ Thừa An, sau đó theo trí nhớ lúc ban ngày quan sát, Kiều Tịch thay quần áo sẫm màu, đợi đến nửa đêm thì lén ra ngoài.

Ví tiền mang theo bên mình vẫn còn, cho nên chỉ cần chạy ra ngoài là được, giống như trước, tìm một địa phương nhỏ, ở gần một tháng hoàn toàn không thành vấn đề!

Về phần Kỷ Thừa An nói nhà họ Đường gì đó, trước kia cô trốn bọn họ không phải cũng không tìm được sao, cho nên chỉ cần trốn được, sợ cái gì chứ ~

Tâm trạng lạc quan cực kì lạc quan, Kiều Tịch đợi đến đêm khuya thì xuất phát, chuồn ra ngoài. DĐLQĐ

Nhưng mà...... Cả quá trình mới tiến hành được mười mấy phần, cô mới vừa đi tới vườn hoa, đột nhiên, rào chắn sáng lên một vòng đèn hồng nhạt, cực kỳ rõ ràng trong đêm đen, sau một khắc, đột nhiên có tiếng chuông báo, Kiều Tịch sững sờ, sau đó cực kì nhanh, mới vừa nãy còn không có một bóng người trong vườn hoa, không biết chui từ đâu ra mà có rất nhiều người đàn ông cường tráng cao lớn cầm vũ khí vây quanh cô, sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên, mặt mũi nghiêm nghị bước ra: "Đừng phản kháng vô nghĩa, giơ hai tay lên đi theo chúng tôi."

Kiều Tịch run rẩy: "......" Đây là tình huống gì!

Kiều Tịch bị đưa đến một gian phòng, ngoan ngoãn ngồi yên, mười mấy phút sau, Kỷ Thừa An tới dẫn cô đi.

Anh đẩy cửa ra, thấy quần áo Kiều Tịch, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đi."

Kiều Tịch đàng hoàng đi theo sau anh, lúc gần đi thấy người đàn ông trung niên kia vẫn cúi người chào bóng lưng Kỷ Thừa An.

Hai người đi thẳng một mạch, Kỷ Thừa An nói không nói thêm một câu nào, trong lòng Kiều Tịch cũng thấp thỏm không yên.

Ban ngày vừa mới nói không đi, buổi tối đã muốn trốn......

(责任编辑:Nhà cái uy tín)

    相关内容
    精彩推荐
    热门点击
    友情链接