Năm 1971,ệnSiêuNhânViệ
kq sheffield thủ đô Washington của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Từ xa, tòa nhà Trắng như một ngọn núi không lồ, nơi cư ngụ của các vị thần, không gì có thể xâm phạm được. Tuy nhiên, sự thanh bình ấy cũng bị quấy nhiễu liên tục bởi phong trào phản chiến, vốn đã gần như lật ngược nước Mỹ theo đúng nghĩa đen.
Mọi người, đủ mọi tầng lớp, có người ăn mặt lịch sự như dân văn phòng, có người như ca sĩ, có người da đen, da trắng đều cầm những tấm bảng nghi đủ thứ dòng chữ nhưng tu chung lại đều có ý mong nước Mỹ rút khỏi cuộc chiến Việt Nam. Trước đám đông như dòng sông mùa lũ có thể phá vỡ con đê bất kỳ lúc nào. Đồng thời, dù không cố ý nhưng nó cũng làm cho nhiều con đường trở nên tắc nghẽn nghiêm trọng.
Trong lúc này, một chiếc xe taxi màu vàng như cánh đồng lúa mạch đang đậu ở bên đường. Trong xe, một người đàn ông với bộ râu bao phủ phía dưới khuôn mặt như cỏ trên thảo nguyên cùng cái mũi cao như ngọn núi đang nhìn về đám đông biểu tình. Trên người ông ta khoác một lớp đồ vét lịch sự với tông màu gỗ thông đặc trưng
"Không tin nổi là Washington lại có ngày này" Người đàn ông kia thở dài.
Trong quá khứ, chính ông ta là người đã ủng hộ viện trợ cho Pháp*, sau đó là những lần can thep sâu hơn vào mảnh đất nhỏ bé mang tên Việt Nam kia. Sau cùng, không ai ngờ cuộc chiến đó lại kéo dài lâu tới mức này.
Nhanh chóng trở về thực tại, ông bước ra khỏi xe. Đồng thời ông mang theo một chiếc Vali có màu như thể nó được phủ một lớp mật ong vậy. Trên chiếc va li có để dòng chữ The Patriot**, tên của một tổ chức đã tồn tại từ trước khi nhà Trắng được xây dưng.
Phía sau ông là người trợ lý, vốn là một người đàn ông da đen với vóc người trung bình. Anh ta mang theo một cặp kính cận che gần hết cả khuôn mặt vốn không lớn lắm của mình. Bộ áo màu xanh trên người khiến anh ta càng thêm nổi bật
Không quan tâm tới gã thanh niên kia, người đàn ông nhanh chóng xuất trình giấy tờ. Với ông, nơi này gần như là nhà. Ngoại trừ tổng thống ra thì ông có lẽ là người ở trong đây nhiều nhất. Cũng vì lẽ đó, trải qua những thủ tục an ninh khi gặp lãnh đạo của thế giới tự do gần như đã trở thành một thói quen.
Sau đó, trên dãy hành lang dẫn tới phòng Bầu dục***, người thanh niên kia tiến lại gần người đàn ông rồi lên tiếng
" John, ông không nghĩ bây giờ là lúc nên nói về chuyện đó sao?"
"Brook à, cậu vẫn còn trẻ lắm. Creighton**** có thể là vị tướng tài nhưng cậu ấy chưa đủ khả năng đối đầu với các thế lực siêu nhiên, nhất là thực thể kia." Người đàn ông tên John nói.
Lúc này, trên radio vang lên âm thanh thời sự quen thuộc
"Trong khoảng thời gian sắp tới, quân Nam Việt Nam sẽ tự mình tấn công vào đường Trường Sơn. Đây là phép thử quan trọng cho sự thành công của chiến lược Việt Nam hóa chiến tranh"
"Nếu đám hề đó mà làm được việc thì chúng ta đổ quân vào làm gì" John thở dài.
Sau đó, ông tới bàn của thư ký. Đó là một người con gái với mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt to tròn. Cô mặc bộ váy trắng tinh với những chấm màu xanh.
"Thưa cô, tôi là John Williams, tôi cố hẹn với Tổng thống vào lúc này"
Người thư ký nở một nụ cười khoe hàm răng trắng tinh rồi đáp
"Vâng thưa ngài. Trong vài tuấn tới, tôi tin Tổng thống chắc chắn sẽ rảnh"
Bất ngờ, từ trong phòng Bầu Dục, một người đàn ông bước ra. Ông ta có một mái tóc đen bao phủ cái đầu to lớn với vầng trán cao nhưng không làm mất mĩ quan. Đôi mắt ông ta có hình elip được thể hiện ngày càng rõ với hai hàng lông mài nặng trĩu. Xung quanh ông là hàng loạt những tay vệ sĩ cừ khôi nhất thế giới.
Không để ý tới người đang nhìn mình, Nixon vẫn say sưa thảo luận
"Henry làm trò gì mà vẫn chưa đàm phán xong với Bắc Việt vậy?"
"Ngài Kissinger vẫn đang cố gắng hết sức thưa ngài" Viên thư ký lên tiếng.
"Còn việc tan băng quan hệ với Trung Quốc thế nào rồi" Nixon lại hỏi.
"Theo lệnh của Tổng thống, chúng tôi đã làm hết sức"
"Nếu có điều gì đó tôi muốn làm trước khi chết, đó là đi Trung Quốc. Nếu tôi không đi được tôi muốn các con tôi đi (1)" Nixon lên tiếng
"Không khác gì so với bài phỏng vấn năm trước, thưa Tổng thống" John lên tiếng.
"Vì chúa, tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi rồi mà John" Nixon khẽ nhíu mài nhưng sau đó trở lại bình thường.
"Theo ý tôi thì chúng ta quay trở lại phòng Bầu Dục sẽ tối hơn"
"Ok, nhưng tôi chỉ cho cậu năm phút thôi" Nixon lên tiếng, đồng thời ra hiệu cho John và Brook vào trong phòng.
Sau đó, ông lại nói
"Trước tiên, tôi không vô ơn, những nghiên cứu của The Patriot về sinh vật hiện tượng dị thường cho nước Mỹ là vô giá. Trong gần hai chục năm ở Việt Nam, các thành viên của cậu, đã hi sinh rất nhiều, bao gồm con trai của cậu. Tuy nhiên, cậu đã không ngăn nổi lực lượng siêu nhiên của đối phương, John ạ. Chúng ta cần người chịu trách nhiệm. Hãy để mọi chuyện lại cho Creighton"
"Có lẽ vậy, nhưng trước tiên, tôi cần cho ngài biết một số chuyện" Nói rồi John ra hiệu cho chàng trai tên Brook đem tấm bản đồ của Vương Quốc Lào cho Nixon xem. Trong đó, một khu vực ở phía Nam được tô đỏ chói như son môi phụ nữ
Sau đó, John lại lên tiếng
"Thưa tổng thống, từ trước Chiến dịch Campuchia (2) tôi đã bắt đầu nhận ra có một nguồn năng lượng đang tồn tại ở vùng phía Nam của Vương quốc Lào (3). Vượt qua hàng trăm lần đầu đạn hạt nhân. Nó tương tự như những gì chúng ta phát hiện ở vùng thung lũng Điện Biên vào năm 1953, nguyên nhân của trận Điện Biên Phủ"
"Theo tôi biết thì The Patriot đã nghiên cứu hơn chục năm rồi bị một gã tên là Chiến binh Việt Nam lấy mất" Nixon lên tiếng cắt ngang.
"Cái gã nó có sức mạnh bằng hàng trăm chiếc máy bay phản lực của ta thưa Tổng thống, và nó đang tăng theo cấp số nhân. Tôi không dám chắc chuyện này sẽ còn đi tới đâu nữa thưa ngài"
(责任编辑:Cúp C2)