Quyến 1: Thừa Phong
Chương 1: Lời dẫn
"Ngưỡng mộ tiên quang đã lâu,ệnBíchHả
thứ hạng của al taawon chờ canh ba ta tới lấy, Tiểu Phách Tử đề thư."
Vào lúc sáng sớm, trên cổng lớn phủ nha Lôi Châu dán một tờ giấy có nội dung như vậy.
Nha dịch mở cửa, híp mắt mới có thể nhìn thấy rõ tờ giấy viết như thế nào, lập tức sợ hãi kêu lên chạy vào bên trong phủ nha: "Không xong, không xong, tên phi tặc đến vô ảnh đi vô tung dòm ngó đến cống phẩm Lôi Châu chúng ta rồi!"
Tia nắng ban mai chiếu rọi từ bên ngoài ô vuông cửa sổ đi vào thư phòng.
Cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm lên bút lông, hơi có chút chấm chấm mực. Khóe miệng công tử cầm bút hơi có phần cong lên, nụ cười ôn nhuận trong tia nắng ban mai lộ ra vẻ vô cùng ấm áp.
Đầu bút nhẹ nhàng rơi xuống, viết bốn chữ to tuấn dật - dĩ độc trị độc.
"Không xong rồi, đại nhân, không xong rồi!" Nha dịch hốt hoảng gõ vào cửa thư phòng.
"Có phải tên phi trộm kia để lại lời nhắn hay không?" Không chút hoang mang đặt bút lông xuống, công tử ôn nhuận chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa áo trong một chút, sau đó đi đến bên giường mặc lên người bộ y phục cổ tròn có ống tay áo lớn màu xanh.
"Đúng ạ! Đúng ạ!" Nha dịch thiếu điều vội muốn chết rồi, tuy nhiên dường như vị tri phủ Lôi Châu mới đến này có vẻ không hề vội vàng chút nào. Tên Tiểu Phách Tử này ở vùng Nam Hải Châu Huyện lại là phi trộm nổi danh, bình thường sau khi để lại lời nhắn, nếu trong lòng muốn trộm vật gì, thế thì không bao giờ thất bại được!
Tiên quang ở Lôi Châu lần này, chính là bảo vật mà khi ngư dân Nam Hải đánh cá tìm được, khi vừa đến tối thì tiên quang này liền sẽ có tia sáng bóng loáng như có như không âm thầm lưu động ở bên trong, ngay cả mấy vị lão gia có kinh nghiệm lâu năm nhất cũng nhìn không ra rốt cuộc bảo vật này làm bằng cái gì.
(责任编辑:Nhận Định Bóng Đá)