Tấn Dương ẩn núp như đặc vụ cách mạng,ệnHoànKhốTửĐệGiáĐáoConNhàGiàuĐếtie số bóng đá dọc theo đường đi che dấu tai mắt mọi người thuận lợi mang con ếch huynh trờ lại đình viện
Chỉ còn kém vài bước nữa là tới thư phòng, hắc hắc thắng lợi đang ở trước mắt...
Còn bốn bước,
......ba bước......
........... hai bước......
................ một bước...........
“Chờ một chút!”
Ôi mẹ nó, còn kém một bước nữa thôi, chết tiệt, ta không nghe thấy gì hết, không nghe. Tấn Dương đang định giả vờ như không nghe thấy gì chuẩn bị bước tiếp vào thư phòng...
“Oa, oa” (có mỹ nữ gọi ngươi đấy!)
Ách, con ếch chết tiệt, hiện tại ngươi lên tiếng chính là hại chết ta a
“Âm thanh gì?” Thẩm Uyển nghe được thanh âm kỳ quái từ phía Tấn Dương phát ra
Đầu Tấn Dương liền xuất ra ba giọt mồ hôi lạnh, ôm thật chặt cái hộp trong tay, bất đắc dĩ xoay người, hai tay đặt sau lưng cười nói “Ha ha ha, không có gì, vừa rôi ta tập luyện âm thanh của tự nhiên” Nhìn thấy trong mắt Thẩm Uyển có tia nghi hoặc vội vàng học con ếch huynh kêu lên “Oa, oa...oa, ngươi nói có giống thanh âm tự nhiên không? Ha ha ha...”
Thẩm Uyển vốn tâm tình đang u buồn bị Tấn Dương học cách ếch kêu làm cho buồn cười. Có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, đây mà gọi là thanh âm tự nhiên sao?!
“Ách, đúng rồi ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta...”
“.....”
Chờ nửa ngày cũng không thấy Thẩm Uyển nói gì, Tấn Dương có chút đổ mồ hôi, đại tỷ a, ngươi có chuyện gì mau nói a, ta có rắm cũng sắp phóng a. Ta là sắp không chịu nổi. Tấn Dương nắm chặt cái hộp nhỏ run rẩy, con ếch huynh bên trong làm ầm ĩ, con ếch huynh a, ta nói ngươi kiên nhẫn một chút, cho dù có chuyện gì thì vạn lần cũng không thể lên tiếng
“Ta...ngày mai là Hội thơ hữu một năm hai lần, người đọc sách khắp nơi sẽ cùng tụ tập một chỗ, trước kia cũng sẽ mời ta tham gia, bất quá lần này...”
“Lần này như thế nào a?” Tấn Dương nóng nảy, con ếch huynh nhảy càng lúc càng lợi hại, tám phần muốn nhảy ra khỏi rương gỗ
“Lần này...bọn họ muốn mời ngươi đi cùng, đương nhiên, ta biết rõ ngươi không thích, nếu muốn ngươi có thể....”
“Hảo ta đi” không đợi Thẩm Uyển nói xong, Tấn Dương vội vàng cắt đứt lời của nàng “Không có chuyện gì nữa ta về thư phòng a” Không đợi Thẩm Uyển nói chuyện vội vàng đẩy cửa ra, đi vào đóng kín lại
Động tác này hoàn toàn nhanh, Thẩm Uyển chưa kịp phản ứng ngẩng đầu đã thấy cửa thư phòng đã đóng chặt
“Này...đáp ứng sao?!” Thẩm Uyển không rõ chuyện vừa xảy ra, vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt đây. Xem ra, có lẽ là không tránh được, Thế Hiền....
.
.
Tấn Dương sau khi vào phòng vội vàng mở rưởng gỗ, con ếch huynh thuận thế nhảy ra ngoài
“Oa oa” (rốt cuộc ta cũng được đi ra)
“Ta nói con ếch huynh, ngươi rốt cuộc là làm gì a, muốn đi nhà xí cũng không cần gấp như vậy, thiếu chút nữa là bại lộ trước mặt cọp cái rồi có biết không, nếu để cho nàng biết, ngươi biết hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm hay không. Ngươi có biết tình huống lúc nãy có bao nhiêu nguy hiểm không, ngươi biết....”
Đợi đến lúc Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn tiến vào thư phòng, liền chứng kiến thiếu gia nhà họ đang làm công tác giáo dục tư tưởng cho một con ếch
“Hiện tại đã biết sai chưa?”
“Oa!”
“Biết sai là tốt rồi” Làm hại ta nói nhiều như vậy, miệng cũng đã cứng, bưng một ly trà uống một hơi cạn sạch “Biết sai rồi thì sau này tốt nhất nên nghe lời ta, đừng làm hỏng chuyện”
“Oa oa...” con ếch huynh ủy khuất kêu hai tiếng (ngươi nói thật là nhiều a, đến lúc hỏng cổ họng lại bảo ta chịu trách nhiệm)
“Thiếu gia, ngươi....ngươi không sao chứ?” Tiểu Thanh liền vội vàng sờ lên trán Tấn Dương xem một chút có nóng không
“Ai nha, Tiểu Thanh tỷ tỷ, ta không sao”
“Kia thiếu gia, làm sao ngươi lại cùng con ếch kia nói chuyện a”
“Đây không phải là một con ếch bình thường, nó nghe hiểu được lời ta nói, về sau nó chính là người một nhà của chúng ta”
“Thiếu gia, nó thật sự hiểu chúng ta nói chuyện sao?” Tiểu Thanh chỉ vào con ếch hỏi, có điểm không tin
“Đương nhiên, con ếch huynh mau kêu một tiếng”
“.....”
“Khụ khụ, chờ một lát, con ếch huynh, kêu một tiếng đi”
“......” (ngươi không cho nhìn mỹ nhân, ta liền không nghe lời ngươi, không thèm để ý đến ngươi)
“A ha ha, để ta cùng con ếch huynh trao đổi một chút”
Tấn Dương đem con ếch huynh gần sát nói nhỏ “Uy, ngươi không nể mặt ta”
“.......”
“Được rồi, ta nhận thua, ngươi làm theo lời ta, cùng lắm kêu xong ta dẫn ngươi đi ăn cái gì thật ngon”
Con ếch huynh ngẩng đầu nhìn lên (ta mới không thèm đây)
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“....” (ta là muốn ngắm mỹ nữ, mỹ nữ cũng là niềm vui của ta) hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Tiểu Thanh bên kia
Tấn Dương nhìn ra âm mưu của con ếch huynh, nở nụ cười hai tiếng “Ngươi nếu là nghe theo sự chỉ huy của ta, ta liền cho ngươi đêm nay theo Tiểu Thanh tỷ tỷ, như thế nào?”
Chỉ nghe con ếch huynh khoan khoái kêu một tiếng
“Khụ khụ, nào kêu một tiếng” Tấn Dương lớn tiếng nói