Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >Cúp C2 >Truyện Đầu Hạ Năm Ấy_kết quả giải indonesia 2

Truyện Đầu Hạ Năm Ấy_kết quả giải indonesia 2

2025-01-10 17:35:41 Nguồn:FabetTác Giả:Thể thao View:633lượt xem
Cậu chủ,ệnĐầuHạNămẤkết quả giải indonesia 2 đã điều tra được rồi ạ! Cô Hi Nhiễm đi về hướng khu Tân An " Tiểu Vương đứng trước mặt Dật Hiên cung kính báo cáo.

Dật Hiên vắt chéo chân, nhàn nhã nói: " Khu nhà Tân An? ".

Cậu thầm suy nghĩ trong đầu: " Cậu ấy đến khu nhà đó để làm gì? ".

Tiểu Vương nói tiếp: " Có một điều nữa đó là nhà tên Tống Lãng cũng ở trong khu này ".

Nghe đến hai từ kia, hai mắt cậu đanh lại, tay nắm chặt chiếc bút trong tay cơ hồ như bẻ gãy. Rất nhanh cậu đứng dậy, lạnh lùng nói:

Chuẩn bị xe ".

" Vâng ".

Nhìn cái người đã từng kiếm chuyện với cô, khiến toàn thân Hi Nhiễm rùng mình.

Tống Lãng vẫn đứng trên cầu thang, tựa lưng vào tường, đôi mắt sâu như hai hố đen đang dò xét từng cử động của cô. Vẫn gương mặt đó, nét kiêu ngạo pha chút nham hiểm. Nhưng hôm nay, trong dáng vẻ của Tống Lãng có thêm điều gì đó khác lạ – đó là sự hứng thú đến đáng ngờ.

'Không ngờ có ngày chúng ta lại gặp nhau lần nữa, hơn hết lại còn ở nhà của tôi " Giọng Tống Lãng trầm thấp, mang theo chút trêu chọc.

Cô siết chặt tay, kìm nén cảm giác sợ hãi và bấn loạn đang sôi sục trong lòng. Ngây ngốc khi cậu nói đây là nhà của mình: " Nhà của cậu? ".

" Phải " Tống Lãng bấy giờ mới thong thả bước xuống cầu thang, từng bước đi về phía Hi Nhiễm, đôi mắt đen lại như tìm thấy con mồi ngon: " Cơn gió nào lại đưa Hi Nhiễm xinh đẹp đến nhà tôi vậy? ".

||

Cậu chống hai tay lên ghế đối diện cô, điệu bộ cợt nhả nói: " Hay là đổi ý muốn về lại bên tôi nên mới đến đây? ".

" Tên Dật Hiên kia chơi đùa cậu chán chê rồi nên mới bò qua tôi sao?".

Tống Lãng, ăn nói cho cẩn thận " Hi Nhiễm tức giận, ghì chặt giọng nói của mình.

" Tôi không đến đây để nói chuyện với cậu " Ánh mắt sắc lạnh, nhưng trái tim không thể ngừng đập nhanh khi nhớ lại lần hắn bị Dật Hiên dùng súng bắn.

Tống Lãng nhếch môi cười, bước chậm rãi về phía cô: " Đừng căng thẳng thế. Lần này, tôi không có làm cậu sợ đâu ".

Không gian giữa hai người như đông cứng lại, trong khoảnh khắc ấy, cô biết, cuộc chạm trán này sẽ không kết thúc đơn giản như những gì cậu nói.

" Thẩm Văn Tiêu là mẹ của cậu? " Hi Nhiễm thật sự rất bất ngờ khi mẹ cô lại ở đây, hơn nữa lại còn ở chung nhà với Tống Lãng.

Tống Lãng cười khinh một tiếng, nhếch môi nói: " Bà ta xứng làm mẹ tôi sao? Chẳng qua cũng chỉ là hạng gái thấp hèn bu bám lấy đàn ông giàu có để kiếm chốn nương thân. Tôi khinh ".

Tiếng sỉ nhục vang lên, từng câu chữ như lưỡi dao sắc bén rạch sâu vào lòng cô. Mọi âm thanh xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại giọng nói kia đang xoáy vào đầu óc cô, lặp đi lặp lại không dứt.

Lồng ngực Hi Nhiễm như bị bóp chặt lại, một cảm giác tức giận dâng lên, nóng rực như ngọn lửa muốn thiêu trụi mọi thứ. Nhưng cùng lúc đó, trái tim cô cũng lạnh toát, nỗi xấu hổ và bất lực siết chặt lấy cô, khiến cô như muốn khuỵu xuống.

Dù sao người phụ nữ đó cũng là mẹ ruột cô, là người sinh cô ra trên đời này, là người chăm bẵm nuôi nấng cô từ lúc bé đến bây giờ, là người hy sinh tất cả để bảo vệ cô, làm sao có thể bị nói những lời như thế?

Quả thực Hi Nhiễm rất hận khi bà bỏ hai bố con cô lúc lâm vào tình trạng khó khăn.

Nhưng dẫu sao đó cũng là mẹ ruột cô....

Hi Nhiễm mím môi thật chặt, đôi bàn tay run rẩy siết thành nắm đấm. Cô muốn lao vào người đó mà chất vấn lại từng lời xúc phạm. Nhưng đôi mắt cay xè và cổ họng nghẹn ứ khiến cô không thốt nên lời. Từng hơi thở trở nên khó khăn, nỗi đau và sự phẫn nộ hòa quyện thành một mớ cảm xúc hỗn độn, trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Sao cậu lại có thể nói về một người đáng tuổi mẹ của mình như thế chứ? " Hi Nhiễm khó khăn để nói ra.

Tống Lãng nghiêng đầu nhìn cô: " Liên quan gì đến cậu? Hôm nay cậu đến đây làm gì? Tìm ai? ".

Hi Nhiễm thiết nghĩ cô không nên ở quá lâu trong căn nhà này, việc nhờ Thẩm Văn Tiêu giúp đỡ cô sẽ tìm cơ hội sớm nhất để gặp, đỡ hơn là ở thời điểm này.

" Tôi đến tìm ai không liên quan tới cậu " Cô đeo túi đứng dậy đi về.

Ở chung một bầu không khí với cậu chỉ khiến cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng ngay khi cô vừa đi được hai bước, tay phải của cô đã bị Tống

nắm lại. Hi Nhiễm hoảng hốt quay người lại thì đã thấy cậu ta mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lóe lên sự trêu ghẹo đầy nguy hiểm dưới ánh sáng vàng nhạt.

" Đi vội thế? Không ở lại hàn huyên cùng nhau thêm chút nữa à? " Tống Lãng nhếch môi, giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa sự khiêu khích rõ rệt.

Hi Nhiễm khựng lại, đôi mắt khó hiểu nhìn thẳng vào cậu, bên cạnh đó cũng không hề giấu đi sự khó chịu: " Thả ra ".

Tống Lãng cười khẩy, tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của cậu: " Lạnh lùng quá nhỉ? Tớ chỉ muốn nói chuyện cùng cậu như những người bạn bình thường thôi mà, sao lúc nào cậu cũng nghĩ tớ là người xấu thế ".

Hi Nhiễm vùng vẫy, bàn tay vô thức siết chặt túi xách: " Tôi không có gì để nói với cậu cả, mau buông tay tôi ra ".

Trái ngược với cô, cậu không nhúc nhích, ánh mắt đùa cợt dần trở nên sắc lạnh. " Nói chuyện với tôi như thế, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?".

Trái tim cô đập thình thịch: " Cậu muốn làm gì? " Càng nhìn vào mắt cậu, cô lại càng sợ hãi cậu sẽ làm điều gì đó điên rồi.

Sợ sao? " Cậu ta bật cười, tiếng cười khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng, rồi bất ngờ kéo cô vào lòng mình, khoá chặt bằng tay của cậu.

Cô giật mình khi cánh tay rắn chắc của cậu bất ngờ siết chặt lấy eo mình, khoá cô không có cơ hội nhúc nhích. Chỉ trong tích tắc, cô đã bị ép chặt vào lồng ngực rộng lớn của cậu. Hơi thở ấm nóng của Tống Lãng phả nhẹ lên tai cô, khiến từng sợi tóc gáy của cô như dựng đứng hết cả lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Buông ra! " Hi Nhiễm hoảng sợ mau chóng dùng sức để vùng vẫy, đôi tay cố đẩy mạnh người cậu ra khỏi mình, nhưng sức lực của cô chẳng thấm vào đâu. Cánh tay Tống Lãng như gọng kìm, mạnh mẽ và kiên cố, không hề lay chuyển.

Người làm trong nhà nghe thấy tiếng la lớn của cô vội chạy lên, chứng kiến cảnh tượng trước mắt làm bọn họ giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

" Mau cứu cháu với! " Hi Nhiễm quay lại nhìn người làm bằng ánh mắt cầu cứu đến đáng thương.

Tống Lãng liếc nhìn, ánh mắt như dao sắc nhọn găm trên đám người kia: Không muốn làm nữa có đúng không? Mau cút xuống hết cho tôi ".

Bọn họ rụt vai, luống cuống xoay người đi xuống mặc dù trong thâm tâm họ rất muốn cứu cô, nhưng vì chén cơm buộc họ phải nhắm mắt làm ngơ.

Hi Nhiễm nhìn họ rời đi, ánh mắt cô đầy tuyệt vọng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Tống Lãng nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng mình, cậu cúi thấp, giọng nói trầm khàn vang lên sát bên tai cô, mang theo chút chế giễu pha lẫn nguy hiểm. " Sao phải vội vã rời đi thế? Tôi còn chưa kịp nói lời yêu thương với cậu mà "

Hi Nhiễm cố gắng tránh khỏi gương mặt cậu, đôi mắt vì sợ hãi mà ươn ướt lên.

Nhìn cô như con thỏ non càng làm Tống Lãng thích thú hơn. Cậu bật cười khẽ: 'Không cần sợ, tớ sẽ nhẹ nhàng với cậu ".

" Về với tôi, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn tên Dật Hiên kia. Tuy hắn đã hủy hoại cánh tay phải của tôi nhưng yên tâm, một tay tôi cũng có thể làm cậu hài lòng, khiến cho cậu tận hưởng khoái lạc ".

Hi Nhiễm siết chặt tay, lồng ngực cô phập phồng, vừa giận vừa căm ghét sự bất lực của mình. Nhưng ngay khi cô định lên tiếng, Tống Lãng bất ngờ thả lỏng tay, ôm cả người cô đặt trên vai mình đi lên lầu.

Cô hoảng hốt khi đôi chân bất ngờ rời khỏi mặt đất. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cả cơ thể cô đã bị nhấc bổng lên, gọn gàng trong vòng tay rắn chắc của Tống Lãng.

"Thả tôi xuống ngay! " Hi Nhiễm hét lên, giọng pha lẫn phẫn nộ và hoảng sợ, hai tay liên tục đánh vào lưng cậu.

Tống Lãng lại chẳng hề cau có hay bực bội mà ngược lại cậu còn khoái chí. Hắn bước từng bước vững chắc lên cầu thang, hoàn toàn phớt lờ những cú đánh của cô.

'Đừng phí sức, sẽ chẳng nhằm nhò gì với tớ đâu " Tống Lãng cất giọng trầm trầm, điều đó lại càng thêm khiến cô tức giận.

Hi Nhiễm cố gắng vặn mình, đôi chân đạp mạnh vào bất kỳ chỗ nào có thể nhưng đổi lại là cái siết chặt của cậu hơn: " Đồ khốn! Cậu mau thả tôi xuống ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó ".

" Tùy ý cậu ".



Đám người làm lén chạy lên xem thì đã thấy Tống Lãng bế Hi Nhiễm quẹo trái vào phòng mình mặc cho cô vùng vẫy thế nào đi chăng nữa.

Chúng ta có nên gọi ông chủ về không? Tôi thấy tội cô gái nhỏ kia quá ".

" Điên hả? Muốn bị mất việc rồi bị giết hay gì? Cô còn không hiểu rõ tính tình của cậu chủ sao mà dám gọi điện báo cho ông chủ ".

" Vậy chúng ta làm gì bây giờ? ".

' Làm thinh, làm ngơ là cách tốt nhất. Đi làm việc thôi, đừng lo chuyện bao đồng nữa ".

Thời điểm Tống Lãng mở cửa đi vào phòng mình, Hi Nhiễm biết mình không còn đường lui nữa rồi, không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì phía trước nhưng cô vẫn không ngừng chống cự, đôi tay vẫn liên tục đấm mạnh vào cậu, hơi thở dồn dập vì mệt và giận dữ.

Thả mạnh Hi Nhiễm xuống giường, cô kinh hoàng lùi ra xa: " Nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ không tha cho cậu đâu ".

Tống Lãng bật cười, ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm: " Tôi rất muốn xem cậu làm được gì. Nhưng trước tiên, hãy ngoan ngoãn ở đây phục vụ, làm cho tôi vui đã

Hơi thở dồn dập của cô không thể giấu nổi nỗi bàng hoàng đang trào dâng trong lòng.

Chẳng lẽ cậu ta sẽ.....

Tống Lãng quỳ một chân lên giường, đôi mắt như radar dò xét trên người cô từ trên xuống dưới.

Tác Giả:Nhận Định Bóng Đá
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái