Truyện Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét_bảng tỷ lệ cá cược
字号+作者:Fabet来源:Nhận Định Bóng Đá2025-01-11 00:01:17我要评论(0)
Tin thể thao 24H Truyện Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét_bảng tỷ lệ cá cược
Tuệ kéo lại cổ áo măng tô đang mặc trên người sát vào cổ để giữ ấm,ệnTaSẽGặpLạiNhauVàoMộtNgàyTrờiTrởRébảng tỷ lệ cá cược mái tóc dài nằm gọn phía trong được bao bọc bởi lớp áo dày, chỉ vài sợi tóc tuột ra ngoài bay phất phơ trong làn gió mùa đông. Tuệ hơi rùng mình khi gió thổi qua người nó, luồn vào từng thớ thịt lộ ra bên ngoài, cái lạnh làm Tuệ nổi da gà. Từng hơi thở ra đều lượn lờ làn khói trắng. Hai má và mũi nó đỏ lên vì trời lạnh, đôi tay thì luôn giấu kỹ vào hai bên túi áo để ủ ấm. Con bé kéo áo ôm chặt lấy người để tránh cái rét ùa về.
Tuệ dạo bước dọc theo bức tường của Hoàng thành Thăng Long, ngước nhìn khu thành trì sừng sững mang trong mình cả một lịch sử 1000 năm của dân tộc. Tuệ đi dưới tán cây xanh trên vỉa hè, lợi dụng những cái cây cao để tránh gió. Đến chỗ rẽ phải bước vài bước là tới khoảng sân rộng, hai bên là từng khoảng thảm cỏ, bên trong thảm cỏ trồng từng dãy hoa, cây cảnh. Tuệ bước chầm chậm trên con đường giữa hai thảm cỏ, đến trước cổng Hoàng thành thì chợt đứng lại, ngước nhìn đăm đăm vào cánh cổng to lớn uy nghi. Ánh mắt nó nhìn thẳng, nhưng không mang vẻ nghiêm nghị hay cung kính, mà chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp đan xen. Trong đôi mắt ấy hiện lên một nỗi buồn nhẹ lướt qua, kéo theo sự hoài niệm về một ngày xa xăm trong tâm trí. Tuệ thấy hơi đau nơi lồng ngực trái, cảm giác nhói lên đau xót như bị một cây kim nhọn châm vào tim không dễ chịu chút nào.
Tuệ bần thần đứng nhìn cánh cổng ấy, chỉ đứng nhìn và không quan tâm gì đến mọi thứ đang diễn ra. Bao nhiêu người đi qua đi lại cũng không làm Tuệ bận tâm. Con bé đứng yên lặng tại chỗ, xung quanh là từng dòng người lướt qua, đứng từ xa nhìn Tuệ như một nhân vật trong một bộ phim điện ảnh, lặng người giữa chốn xô bồ của cuộc sống, bất động với sự việc bao vây nó. Không biết đến bao lâu, Tuệ dời tầm mắt ra khỏi cánh cổng Hoàng thành, cụp mi mắt vẫn còn vương đầy tâm sự xuống và quay lưng bước đi thẳng. Bóng dáng Tuệ hòa vào dòng người tấp nập trên đường Hoàng Diệu, cái lưng thẳng tắp và những bước chân kiên định tiến về phía trước mà không một lần ngoảnh lại.
Tuệ không biết rằng, phía sau lưng có một người từ khi nó quay lưng đi khỏi nơi kia vẫn dõi theo nó cho đến khi nó hoàn toàn hòa vào dòng người và biến mất sau con phố rợp bóng cây.
____________________
Tuệ bước vào quán Highland cột cờ trên đường Điện Biên Phủ, đến chiếc bàn cạnh cây nhãn đã có một người mặc áo khoác len, váy sơ mi dài ngồi sẵn ở đó.
Kiều Linh ngồi chống cằm, tay gõ gõ vào cái bàn trước mặt, đôi mắt nhìn vô định ra bên ngoài đường. Tuệ nhẹ nhàng đi đến phía sau Linh, vươn hai bàn tay lạnh do ngâm bên ngoài tiết trời đông lâu thật lâu bịt lấy hai mắt của Linh, rồi cúi người xuống phả hơi vào vành tai trái của con bé.
- Á!
Linh giật bắn người lên vì lạnh và vì nhột bất ngờ, nó tóm lấy năm ngón tay Tuệ rồi quay ngược người ra phía sau bằng ánh mắt thảng thốt.
- Ha... ha... ha...
Tuệ gục mặt xuống cười ngặt nghẽo, mái tóc dài trượt ra khỏi cổ áo, rủ xuống che mất nửa bên mặt của nó.
Sau khi xác định đối phương là Tuệ chứ không phải một thằng biến thái nào đó, Linh mới thở phào ra một hơi, đập cái bép vào mu bàn tay Tuệ, co chân đá vào bắp chân Tuệ rồi mắng:
- Bố tổ con dở hơi. Làm tao bay hết cả hồn vía.
Cười chán chê, Tuệ ôm miệng ho sù sụ để bình ổn nhịp thở, nó bước tới ngồi vào chiếc ghế đối diện, khoanh hai tay lên mặt bàn rồi ngả đầu xuống nghiêng nghiêng nhìn Linh. Hai mắt Tuệ lấp lánh giọt nước vì cười quá nhiều, khóe miệng nhếch sang hai bên nở ra một nụ cười nhẹ rồi đáp:
- Mày căng thẳng thế? Đang trong quán chứ phải ngoài đường đâu mà lo.
Nghe câu Tuệ nói, Linh nhướn nhẹ mày, rồi bất thình lình đập cái điện thoại xuống bàn. Linh bước ra đằng sau lưng Tuệ, hai tay tóm chặt vào gáy Tuệ vừa cù vừa ấn, liên tục hỏi:
- Đây. Để tao. Thử xem mày có thả lỏng được không con quỷ này?
Tuệ rụt cổ vào sâu trong áo khoác, đầu liên tục lắc lắc để tránh sự tấn công từ tay Linh, dở khóc dở cười nói:
- Thôi đừng. Tha tao. Tao chừa rồi. Tao chừa rồi mà.
- Lần sau mày còn dám không?
- Lần sau tao sẽ dám nữa.
- Này thì dám này.
- ...
Trả thù Tuệ xong xuôi, Linh vỗ vỗ hai bàn tay đi về chỗ ngồi. Nó đẩy điện thoại trong đó chụp hình menu sang cho Tuệ rồi bảo:
- Mày chọn món đi.
Tuệ cầm điện thoại Linh lên nhìn một lúc, rồi ngước lên hỏi:
- Đợi con Đá tới rồi gọi luôn một thể đi. Mà sao nó chưa tới nữa nhỉ?
Linh ngáp dài, ngả người ra đằng sau tựa vào thành ghế, chân nhịp nhịp trên sàn đầy vẻ chán nản:
- Nó mới về trưa nay nên mệt. Nãy tao gọi, lúc nhấc máy giọng nó còn ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ như trải qua mấy kiếp người rồi ấy. Nó nhờ tao chọn món hộ rồi. Còn mỗi mày thôi.
- Mày với con Đá uống gì đấy? Để tao biết đường gọi theo.
- Đá thì trà sen vàng, tao uống freeze trà xanh.
- Vậy tao chọn chocolate nóng.
- Rồi ý nghĩa của việc mày hỏi nước bọn tao uống là gì?
- Khảo sát thị trường tí thôi.
Tuệ tắt màn hình điện thoại, trả lại cho Linh rồi thong thả bước tới quầy gọi nước. Nó vừa đi vào mái hiên thì từ bên ngoài có một người mặc chiếc áo dạ màu nâu phi tới bàn.
Châu lao đến ôm chầm lấy Linh, thơm chụt lên má con bé một cái thật kêu.
- Trẫm đại giá quang lâm tới với các ái phi rồi đây.