Duyên số đặc biệt của 2 chị em khuyết tật_thứ hạng của câu lạc bộ bóng đá lamphun warrior

[Nhà cái uy tín] 时间:2025-01-10 10:01:27 来源:Fabet 作者:Nhận Định Bóng Đá 点击:62次

- Sinh ra trong gia đình nghèo,ênsốđặcbiệtcủachịemkhuyếttậthứ hạng của câu lạc bộ bóng đá lamphun warrior cùng mắc một chứng bệnh khiến cả hai quá tuổi trưởng thành cũng chỉ cao hơn 1m, đi lại khó khăn. Duyên số tại trời, chị em Thuận và Hải gặp 2 chàng trai trong hoàn cảnh rất đặc biệt, và đều nên vợ nên chồng.

Câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp vừa được viết nên tại xóm 2B, xã Nam Thanh, Nam Đàn (Nghệ An).

Tuổi trẻ bất hạnh

Ông bà Đinh Văn Bình (SN 1954, xóm 2B Nam Thanh), Nguyễn Thị Nhuần (SN 1962) sinh được 3 người con, hai gái một trai. Lúc lọt lòng mẹ, cả ba đều khỏe mạnh như bao đứa trẻ bình thường khác.

{keywords}

Chị Đinh Thị Thuận cùng chồng hạnh phúc trong ngày cưới.

Đến khoảng chừng 7,8 tuổi, cả mấy chị em lần lượt mắc căn bệnh lạ, tay chân ốm yếu, chỉ ngã nhẹ cũng bị gãy xương. Gia đình lo lắng chạy vạy thuốc thang nhưng bệnh tình ngày một nặng thêm.

“Đi khám đứa mô cũng yếu xương, không phát triển được. Người ta nói các con tôi bị bệnh xương thủy tinh gì đấy. Lúc ấy gia đình cực khổ lắm, cha mẹ đều bình thường ai ngờ mấy đứa con đều mang chung một bệnh, chẳng hiểu tại sao” – bà Nhuần nhớ lại.

Kinh tế gia đình khó khăn chẳng đủ để điều trị lâu dài, Thuận và 2 đứa em dần tập sống chung với cảnh tật nguyền. Quá tuổi trưởng thành, cả ba cũng chỉ cao xấp xỉ 1m. Người em trai út còn phải di chuyển bằng xe lăn.

{keywords}

Trong khi bạn bè cùng trang lứa đều học hành đến nới đến chốn và lần lượt lập gia đình, đến năm ngoài 20 tuổi, Đinh Thị Thuận (SN 1982) và các em bắt đầu đi học trở lại. Có tật thì tài, ba chị em đều sáng dạ, học rất giỏi. Kết thúc lớp 9, cả ba lại phải ngậm ngùi chia tay sách vở vì không thể học lên nữa.

“Muốn giúp bố mẹ lắm mà sức mình chẳng làm gì được. Một hôm qua nhà hàng xóm xem tivi, tôi tình cờ thấy chương trình “Vượt lên chính mình” và thử viết đơn gửi. Hơn 5 tháng sau (tháng 4/2011 – PV), chương trình đã về để quay hoàn cảnh gia đình và chúng tôi được tham dự” – chị Thuận kể.

Ngoài khoản tiền mặt hỗ trợ 57 triệu đồng từ chương trình, chị Thuận còn được đài thọ một năm học nghề may mặc và được tặng một bộ máy may. Vốn chăm chỉ, tay nghề của chị ngày một vững. Bà con hàng xóm đều hết lời khen ngợi Thuận khéo tay, hay làm, chỉ tiếc là hình hài không được bình thường, nếu không sẽ có bao người đeo đuổi.

{keywords}

Đôi chân tật nguyền, khó di chuyển, chị Thuận chọn nghề may để kiếm sống.

Nhưng rồi, một câu chuyện tình đẹp như cổ tích đã bất ngờ triển nở ở vùng quê nghèo này.

Duyên số kỳ lạ

Hè năm 2012, đoàn biểu diễn nghệ thuật của Chi hội Khoa học tâm lý – Giáo dục Hồng Đức (TƯ Hội KHTL – GD Việt Nam) về biểu diễn nhiều ngày tại xã Nam Thanh và có ở nhờ nhà ông Bình.

Trong đoàn có chàng trai tên là Nguyễn Văn Tú (SN 1984, trú thị trấn Đô Lương, Nghệ An) có tài làm ảo thuật lại sống tình cảm. Tú người gầy gò, bị một tai nạn khiến cẳng chân phải teo lại, từng lang thang kiếm sống khắp trong Nam ngoài Bắc. Cứ như ông trời xe duyên, Thuận và Tú cảm mến nhau lúc nào không hay.

Cả hai sau đó tiếp tục giữ liên lạc với nhau, đến khi tình cảm đã bền chặt mới ngỏ lời với gia đình. Điều đặc biệt là, chính em gái Thuận, chị Đinh Thị Hải cũng đã “phải lòng” một chàng trai khác trong đoàn biểu diễn (!) Đó là anh Phạm Thanh Triều (SN 1980, quê Đà Nẵng). Anh Triều cũng bị dị tật ở chân.

{keywords}

Duyên trời vun đắp nên 2 cặp vợ chồng hệt như cổ tích.

Cuối năm 2012, ‘hai họ’ và bà con xóm giềng tổ chức đám cưới cho chị Hải với anh Triều. Bắt đầu từ đó, gia đình nghèo đón thêm nhiều niềm vui khác.

“Lúc tôi đưa Thuận về nhà giới thiệu, gia đình đều kịch liệt phản đối. Nhưng tôi đã nói chắc chắn là chỉ yêu và cưới Thuận, dù phải vượt qua nhiều cản trở” – anh Tú nói chắc nịch.

Đến cuối tháng 7/2013, sau nhiều thử thách, cuối cùng đám cưới của anh Tú và chị Thuận đã được tổ chức trong niềm vui của anh em chòm xóm. Chị Thuận khoe: “Vợ chồng em gái tôi sắp sinh hạ con đầu lòng rồi. Còn tôi cũng đã có “tin vui!”.

Sau khi cưới chị em Thuận, Hải, cả hai chàng rể đều đã “giải nghệ” công việc trước đó, sống đầm ấm bên vợ. Riêng anh Tú vốn khéo tay bẩm sinh, đã xoay sang làm nghề sửa chữa xe đạp, cắt chữ nghệ thuật. Món ‘đồ nghề’ làm ảo thuật lúc trước anh cất giữ cẩn thận trong buồng nhà, thỉnh thoảng mới mang ra phục vụ bà con hàng xóm.

“Nhà chồng đông con lại cũng khó khăn nên chúng tôi quyết định ở lại với ông bà ngoại để tiện bề chăm sóc, lo lắng gia đình. Hoàn cảnh hiện còn nhiều điều lo toan, chỉ mong sức khỏe được ổn định để xoay xở, và chờ đón những đứa con khỏe mạnh ra đời” – chị Thuận nói, mắt long lanh.

Cao Thái

(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)

    相关内容
    精彩推荐
    热门点击
    友情链接