内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ_lich eplTống Nhân đột nhiên ngã bệnh.
Nàng ấy lên cơn sốt cao,ệnSốngLạiTaĐíchThânDạyDỗQuýTửQuýNữlich epl mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang ôm mình.
Nàng ấy mở mắt ra thì nhìn thấy Tạ Thế An đang nằm bên cạnh mình.
Nàng ấy lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, đưa tay đẩy Tạ Thế An ra.
Tạ Thế An không phòng bị tức khắc bừng tỉnh, hắn ta chỉ nằm nửa người trên giường, vừa bị nàng ấy đẩy thì ngã thẳng xuống đất.
Hắn ta cũng không thèm quan tâm, lập tức bước tới chỗ đầu giường bưng một chén thuốc: “Nếu tỉnh rồi thì mau uống thuốc đi, như vậy mới chóng khỏe được.”
“Đi ra ngoài.” Tống Nhân nhắm mắt: “Ta muốn được yên tĩnh dưỡng bệnh, mời ngươi đi ra ngoài.”
“Nhân Nhân, rốt cuộc nàng muốn nháo tới khi nào!” Tạ Thế An vô cùng suy sụp: “Chuyện có thể làm ta đều đã làm, nàng còn muốn ta phải làm sao nữa?”
Tống Nhân cũng không biết rốt cuộc nàng ấy muốn như thế nào.
Nàng ấy rất yêu Tạ Thế An, nàng ấy cũng có thể cảm nhận được trong lòng Tạ Thế An chỉ có nàng ấy.
Bọn họ có bốn hài tử, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Cuộc sống như vậy khiến toàn bộ nữ tử kinh thành đều hâm mộ, đúng vậy, nàng ấy cần gì phải nháo chứ?
Nàng ấy cũng không hiểu nổi chính mình.
Nhưng nàng ấy biết bản thân không muốn nhìn thấy Tạ Thế An.
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
Nàng ấy lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Tạ Thế An mím môi, đặt chén thuốc lên án kỷ, sau đó lại lấy ra một miếng mứt hoa quả đặt ở bên cạnh rồi mới đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì nha hoàn trong viện đã bước đến dò hỏi: “Đại thiếu gia, mấy ngày nay thiếu phu nhân chẳng ăn uống được gì, cứ như vậy mãi là không được.”
Tạ Thế An dừng lại nói: “Ta đi làm cho nàng ấy chút thức ăn.”
Lúc còn nhỏ cuộc sống quá cực khổ, hắn ta thường xuyên xuống bếp, tuy đã nhiều năm không làm nhưng hắn ta vẫn còn nhớ được một ít.
Hơn nữa hắn ta thông minh, năng lực học hỏi cao, tiểu nha hoàn chỉ nói một lần là hắn ta đã nhớ kỹ, bắt đầu nghiêm túc làm thức ăn.
Sáng sớm hôm sau, Tống Nhân cảm giác tinh thần đã tốt hơn một chút, nàng ấy đứng dậy đi ra sân phơi nắng nhưng lại phát hiện thái độ của những người trong viện vô cùng kỳ quái.
Nàng ấy gọi nha hoàn tới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ánh mắt nha hoàn bắt đầu tránh né: “Không, không có gì...”
“Sớm muộn gì thì đại thiếu phu nhân cũng biết, hà tất phải gạt ngài ấy?” Một nha hoàn khác cắn răng nói: “Là đại thiếu gia, đêm qua đã bị một nha hoàn thô sử trong bếp tính kế gần gũi...”
Tống Nhân ngây người: “Ngươi nói cái gì?”
“Đại thiếu gia sơ suất nhất thời nên mới mắc mưu, nhưng mà đại thiếu gia đã mời người của nha phòng tới, chuẩn bị bán nha đầu kia đi.”