Truyện Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi_nhận định brisbane roar
Cúp C1 2025-01-18 04:08:08
0
Chương 74: Trai thẳng không thiếu bao giờ
Edit & beta: Khả Tịch Nguyệt
——————————-
[ Truyện chỉ có tại Wattpad và WordPress nhà Ý Vị Nhân Sinh. (●≧ω≦)9 ]
Sau khi Tạ Trọng Tinh nói những lời đó xong,ệnCóMộtTênCôngPaylakĐãTrọngSinhRồnhận định brisbane roar y nghe thấy Tần Chung Việt hỏi: "Cậu muốn cưới ai vậy?"
Sao lại có thể hỏi một câu như vậy chứ? Tạ Trọng Tinh nghĩ trong lòng, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng như cũ, "Cậu đoán thử xem."
"Người vừa đẹp trai vừa giàu có, chỉ có thể là tôi thôi đúng không?" Tần Chung Việt nuốt nước bọt, "Vì sao cậu lại hôn tôi vậy?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Cậu hỏi nhiều quá, tôi không biết nên trả lời câu nào trước."
Tần Chung Việt hít một hơi, trong âm thanh giọng mũi đã nhẹ hơn nhiều, "Vậy cậu trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi đi."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, trong mắt có chút ánh sáng nhè nhẹ đung đưa, "Cậu vẫn muốn tôi trả lời sao? Tôi tưởng cậu đã hiểu rồi."
Tần Chung Việt cúi xuống nhìn đôi môi hồng nhuận của Tạ Trọng Tinh, bỗng nhiên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mổ nhẹ lên môi y một cái.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y mím môi, nhìn Tần Chung Việt, chỉ thấy Tần Chung Việt khàn khàn nói: "Mềm ghê, hehehe."
Gò má của Tạ Trọng Tinh hơi đỏ, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nói: "Cún ngốc."
Tần Chung Việt lén lút quan sát phản ứng của Tạ Trọng Tinh, nhận ra rằng Tạ Trọng Tinh vậy mà không hề tức giận, còn có vẻ như là muốn hắn hôn thêm thì có!
Nếu biết Tạ Trọng Tinh không phản đối, hắn đã sớm hôn y tới chớt từ lâu rồi mới phải!!
Tần Chung Việt đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy gáy Tạ Trọng Tinh, hơi thở ấm áp phả vào mặt y, "Tinh Tinh, cậu nhìn tôi đi."
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nói: "Không muốn."
Vừa dứt lời, cả người Tạ Trọng Tinh bỗng dưng nổi đầy da gà, một làn sóng nhiệt từ trong cơ thể dâng lên, khiến y cảm thấy đầu óc mình quay cuồng————
Tần Chung Việt đang hôn vào gáy của y.
Và hiển nhiên là, sự việc này khiến Tạ Trọng Tinh cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Tần Chung Việt không chỉ dừng lại ở việc hôn, mà còn đưa lưỡi vừa ấm áp, ướt át vừa linh hoạt liếm lên làn da phía sau gáy của y.
Tạ Trọng Tinh cảm giác người mình nóng bừng, ánh mắt y hướng ra ngoài cửa sổ xe, theo bản năng lo rằng người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, y khép hờ đôi mắt lại.
Nhưng bỗng nhiên Tần Chung Việt mở miệng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn đó, "Tinh Tinh ơi, nốt ruồi trên gáy của cậu nó lớn lên nữa nè ha ha ha."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, "Cậu đang hôn lên nốt ruồi à?"
Tần Chung Việt đáp: "Đúng vậy, gáy của cậu có một nốt ruồi á, thật sự rất đẹp."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y tự hỏi vài giây, rồi khẽ cười, thì thầm bên tai Tần Chung Việt: "Trên người tôi còn vài nốt ruồi nữa, cậu có muốn hôn không?"
Tần Chung Việt theo bản năng trả lời: "Muốn......"
Tạ Trọng Tinh liền tiếp tục nói: "Đợi về nhà rồi tôi sẽ cởi hết để cậu hôn, được không?"
Tần Chung Việt mở to mắt, định lên tiếng thì Tạ Trọng Tinh đã đưa tay che kí miệng hắn lại. "Nhưng cậu phải hứa với tôi, về sau những lúc như thế này, cậu đừng nói nhiều thế, có được không?"
Tần Chung Việt nhìn y một cách ngơ ngác, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn cảm thấy Tạ Trọng Tinh lúc này phá lệ quyến rũ lóa mắt đến mức trái tim hắn nhảy thình thịch thình thịch nhanh ơi là nhanh.
Không thể nói chuyện được nữa, hắn chỉ biết ngây ngô gật đầu.
Tạ Trọng Tinh mỉm cười, nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Tần Chung Việt. Môi y vẫn không rời đi mà mắt vẫn nhìn Tần Chung Việt, trong mắt ánh sáng lay chuyển, như những vì sao trên trời lóng lánh cực kỳ.
Tần Chung Việt cảm thấy đầu óc mình như vỡ tung, hai mắt đỏ bừng. Theo bản năng, hắn vươn lưỡi để nhận lấy nụ hôn của Tạ Trọng Tinh, nhưng đầu lưỡi lại liếm lên lòng bàn tay mềm mại của y.
Tay của Tạ Trọng Tinh cản trở nụ hôn môi của họ.