Fabet

Tin thể thao 24H Truyện Chồng Quỷ_keo bóng đá

Truyện Chồng Quỷ_keo bóng đá

Trời ngả nắng chiều ...

Chúng tôi đã đến Giang Tây. Còn phải đi xe thêm vài giờ nữa mới đến lành Vụ Nguyên. Triệu Tấn xoa đầu tôi hỏi tôi có đói không,ệnChồngQuỷkeo bóng đá có muốn ăn gì không. Tôi gật đầu, chúng tôi ghé vào một quán ăn gần đó.

Triệu Tấn gọi cho một phần cơm và một chai nước cho tôi, còn anh thì không ăn gì cả. Tôi quá đói nên chén ngon lành. Ăn uống xong thì chúng tôi bắt taxi đi đến làng Vụ Nguyên.

Tài xế là người đàn ông đứng tuổi, nhìn rất tri thức với cặp kính vuông. Ông ta có dáng dấp khá gầy, khuôn mặt phúc hậu khiến người ta có thiện cảm. Ông tự giới thiệu mình tên Mạc Tam, là người ở Mạc gia thôn, cũng nằm trong làng Vụ Nguyên, gần sát Lạc gia thôn của tôi.

Tôi gọi ông là Tam thúc. Tam thúc nói chuyện khá thân thiện bà vui tính. Ông kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện hài hước. Khi tôi hỏi về Lạc gia thôn có gì thay đổi không thì sắc mặt của ông đột nhiên thay đổi, đôi mắt đầy hoài nghi hỏi tôi có phải ngon ở Lạc gia thôn không.

"Bọn con ở Tứ Xuyên, đến đó để thăm người bạn cũ".

Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Triệu Tấn. Anh đang nói dối ... nhưng tại sao? Tôi nhìn anh, anh khẽ lắc đầu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như thế. Có lẽ sau sự việc xảy ra ở Giang gia đã khiến anh đề phòng với người khác. Tôi gật đầu nở nụ cười với anh.

Không khí trong xe ngột ngạt hẳn, chúng tôi không ai nói với ai câu nào nữa. Tôi lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Im lặng đến đáng sợ. Con đường này đến cả một bóng người cũng không có, chỉ có tiếng côn trùng hòa llẫn trong tiếng gió tạo nên một âm thanh vô cùng quỷ dị.

Qua được 15 khúc cua, trước mắt chúng tôi có xe cảnh sát., hình như là xảy ra tai nạn. Chúng tôi chạy qua đó, một cảm giác kì quái xuất hiện. Tôi rùn mình, Triệu Tấn nắm tay tôi trấn an.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được làng Vụ Nguyên. Bước xuống xe, tôi ngây người. Làng Vụ Nguyên được xem là ngôi làng cổ đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh với núi thẳm, mây trắng, trời xanh ngói biếc vậy mà về đêm lại âm u tỉnh mịch đến quỷ dị.

Tôi quay lại, định trả tiền cho Tam thúc nhưng ... cả người lẫn xe đều đã mất dạng. Thấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi, Triệu Tấn cười cười bảo chú ấy đi rồi, mau vào làng thôi cũng sắp nửa đêm rồi. Tôi gật đầu, lấy đèn pin ra đi trước dẫn đường.

Đi khoảng 5 phút chúng tôi đã đến Mạc gia thôn. Tôi nói qua Mạc gia thôn đi khoảng nửa tiếng nữa là sẽ đến thôn của tôi. Trên đường ngang qua Mạc gia thôn, chúng tôi gặp một người phụ nữ đang ôm con nhỏ vừa chạy vừa khóc. Theo sau bà là vài người khác. Họ vừa khóc lóc vừa trách than " tại sao lại như vậy? A Tam nó hiền lành vậy sao lại để nó chết chứ".

A Tam ... nghe cái tên này tôi đột nhiên thấy bất an. Hình như có gì đó không ổn. Bọn họ rất vội nên không hề chú ý tới chúng tôi. Tôi cũng không để tâm nhiều, lại tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi Mạc gia thôn.

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap