Fabet

Tin thể thao 24H Truyện Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung_kèo chuẩn nhà cái

Truyện Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung_kèo chuẩn nhà cái

“Là trẫm không đúng,ệnCảKinhThànhĐềuMongNàngHồkèo chuẩn nhà cái khiến Khương cô nương tức giận.”

Không phải Khương Anh chưa từng nghe qua lời xin lỗi của Liễu Uyên, lúc còn ở Đông Cung đã có vài lần, nàng thầm nghĩ không lý nào lại giống như trước kia, trước kia bị chọc giận, nghe xong lời xin lỗi, trái tim không có khí phách đập rộn ràng, hiện giờ nàng chẳng có gì ngoài khí phách.

Khương Anh vẫn cười lạnh: “Bệ hạ anh minh thần võ, có bao giờ sai đâu.” Đang định cất bước về phía trước, lại nghe Khương Mãn ríu rít: “Xin lỗi như vậy không đúng, nhi thần dạy phụ hoàng!”

Khương Anh tò mò quay đầu lại, Khương Mãn đã tụt xuống khỏi người Liễu Uyên, phịch một tiếng hai đầu gối chạm đất, nước mắt nói đến là đến, chẳng khác gì nước chảy mây trôi: “Mẫu thân, con sai rồi, cầu xin người đừng tức giận!”

Khương Anh: “…!”

Khương Mãn duỗi tay nắm vạt áo Liễu Uyên: “Phụ hoàng, cùng làm!” Thậm chí hắn còn muốn quỳ lạy Khương Anh mấy cái, đầu cũng hạ thấp, Khương Anh sợ hãi gọi: “Bạch Phù!”

Một bóng trắng xẹt qua, ôm lấy Khương Mãn vừa chạy vừa nói: “Lần trước xem diễn kịch cùng tiểu điện hạ, tiểu điện hạ học nhanh quá!” Biến mất trong chớp mắt.

Nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Liễu Uyên, trong lòng Khương Anh hơi xấu hổ, nàng nuôi dạy con cái không cẩn thận, không phải chuyện gì cũng quản. Mãn Mãn được tự do, mà nàng cũng vui vẻ, thế nên Mãn Mãn luôn đánh bất ngờ khiến nàng có chút chấn động.

Khương Anh kiên quyết thua người không thua trận, trên mặt nở nụ cười: “Con còn nhỏ, ừm, luôn thích học những điều mới lạ, cảm động lòng người …”

Liễu Uyên thấy nàng không còn mặt lạnh nữa, cũng mỉm cười gật đầu phụ họa: “Quả thực rất cảm động, Thái tử hiếu học là chuyện tốt…”

Khương Anh gật đầu theo bản năng, cũng không biết nàng đồng ý chuyện gì, Liễu Uyên nhân cơ hội nói: “Tình cờ hôm nay trẫm đến cũng là vì việc học của Thái tử. Thái tử không tiện tới học đường, từ ngày mai có thể học ở Đông Cung. Trẫm đã chọn được thái sư (*) và người hầu tốt cho hắn, Khương cô nương cứ yên tâm.”

(*): Thầy dạy học cho thái tử.

Khương Anh nhíu mày: “Nếu như thế, chẳng phải ta càng khó gặp Mãn Mãn sao?”

“Nếu Khương cô nương không muốn, trẫm cũng không ép buộc.”

Nói lời này có vẻ Khương Anh không thấu tình đạt lý, tuy nhiên, nàng thật sự không vui: “Ta nghĩ chắc hẳn Bệ hạ còn có cách khác.”

“Quả thực còn có một cách khác để Thái tử không cần vào Đông Cung. Ở ngoài cung trẫm có một tòa biệt viện, nơi đó thích hợp cho Thái tử ở lại hơn Khương phủ, Thái tử chuyển đến cũng coi như chuyển vào Đông Cung, nếu Khương cô nương muốn gặp Thái Tử mỗi ngày, cũng có thể chuyển tới ở cùng.”

Liễu Uyên đang thỏa hiệp, cũng như thử nàng một cách khéo léo.

Nhưng còn Khương Anh, đôi khi đầu óc nàng rất kỳ quái, nàng tức giận cười nói: “Theo ý kiến của Bệ hạ, Mãn Mãn không ở trong cung của ngài, cũng không ở lại Khương phủ của ta, hai ta không cần tranh cãi, để hắn sống một mình ở biệt viện?”

Liễu Uyên ngẩn ra: “… Khương cô nương, không thể hiểu như vậy được.”

Khương Anh trừng mắt tức giận, Liễu Uyên cứ một câu Khương cô nương, hai câu Khương cô nương, quá kỳ quặc, nàng nghe đến phát chán rồi: “Bệ hạ cứ gọi thẳng tên của ta đi.”

“Khương Anh, trẫm muốn nàng và Mãn Mãn cùng chuyển đến biệt viện của trẫm!” Liễu Uyên từ bỏ cách nói uyển chuyển, thẳng thắn đưa ra yêu cầu, nói xong liền lắc đầu như muốn từ bỏ: “Nếu nàng không muốn…”

Hai mắt Khương Anh sáng lên, gật đầu nói: “Được, không đến mức cả hai người chúng ta đều không được ở bên con trai.”

Trong nháy mắt Liễu Uyên có chút sững sờ: “…”

Chắc chắn hai người không bao giờ tưởng tượng được, cách đây không lâu, Khương Anh ra khỏi căn phòng thứ nhất, đi ngang qua căn phòng thứ hai nơi có Liễu Uyên, nổi cáu với Liễu Uyên trước cửa căn phòng thứ ba, mà phía sau cánh cửa căn phòng thứ ba là những cặp mắt xanh lén lút của mấy người Trưởng Công chúa và Tiết Trọng Hà.

Mấy người Trưởng Công chúa vốn định chờ Liễu Uyên rời khỏi Khương phủ, sẽ an ủi dỗ dành Khương Anh, thế nhưng Liễu Uyên mãi không chịu rời đi, lại sợ bị Liễu Uyên nhìn thấy rồi răn dạy, đành phải trốn trong phòng, đang trốn thì nghe thấy như vậy.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Một lát sau, Trưởng Công chúa khó lòng chấp nhận hạ giọng: “A Anh thích phong cách này?”

“Ép buộc sao?”

Tiết Trọng Hà: “Phải không, không ngờ nàng lại nói được, thậm chí còn không tranh cãi.”

“Bệ hạ suy tính sâu xa, đầu óc nàng lại đặc biệt thần kỳ.”

“Nếu như thế, Bệ hạ …”

“Phải xem nhận thức của Bệ hạ!”

Thứ hiểu biết này, quá mức mơ hồ, mấy người Tiết Thủ phụ nhất trí cho rằng, có con người thúc đẩy, giác ngộ sẽ nhanh hơn, nếu cả hai bên cùng thúc đẩy, vậy lại càng nhanh hơn!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vì thế, Trưởng Công chúa nhắm vào Bạch Phù, dụ dỗ nàng nhập bọn, Tiết Thủ phụ chỉ điểm vài câu, Bạch Phù lập tức hưởng ứng: “Không thành vấn đề, nô tì rất hiểu Khương cô nương, đêm nay nô tì sẽ dò la xem nàng nói gì!”

Mọi người vui mừng khôn xiết, lại hận mình mắt mù, một nhân tài lớn như thế, sao bây giờ mới phát hiện ra!

Bạch Phù cũng vô cùng hưng phấn, đêm đó, trăng treo đầu cành liễu, đợi Khương Mãn chìm vào giấc ngủ, nàng bưng bát thuốc, kéo Khương Anh vào trong tiểu đình, ngắm trăng uống thuốc.

Không hiểu sao Khương Anh cũng rất có hứng thú, uống trước nửa bát, thế nhưng cũng không chê đắng, ngước mắt nhìn ánh trăng, hơi lơ đễnh. Bạch Phù ho khẽ: “Nghe nói ngài muốn chuyển đến biệt viện của Bệ hạ?”

Khương Anh ồ một tiếng: “Bệ hạ yêu cầu.”

Bạch Phù nói thầm trong lòng, hắn yêu cầu ngài liền đồng ý? Ngoài miệng vẫn nói: “Bệ hạ không khỏi quá độc đoán rồi, sao có thể không hỏi ý kiến ngài chứ? Nếu ngài không muốn thì sao?”

Khương Anh mỉm cười: “Ta đồng ý.”

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap