Fabet

Tin thể thao 24H Truyện Ngày Đông Nắng Ấm_ti le ma cao

Truyện Ngày Đông Nắng Ấm_ti le ma cao

*Chương này có nội dung ảnh,ệnNgàyĐôngNắngẤti le ma cao nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hắc xì!” Từ phổi Văn Tiểu Sơn phát ra một tiếng hắt hơi rất lớn, bị Kỳ Khả Thu ghét bỏ cầm một bọc khăn giấy nện trúng.

Gần đây cậu bị cảm mạo, lúc xì mũi sẽ cảm thấy hơi đau, cậu sờ chóp mũi hồng hồng, nhe răng trợn mắt soi gương, muốn nhìn thử rốt cuộc mũi mình có cái thứ gì dài dài bên trong lại không có kết quả.

Tật xấu không lớn không nhỏ này, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng dù sao vẫn khiến người khác khó chịu, đúng lúc hôm nay là chủ nhật, Văn Tiểu Sơ bị chủ quản tạm thời gọi đến công ty sửa chữa hạng mục, giữa trưa mới thả cậu đi, cậu buồn bực nhàm chán, đi dạo dọc theo đường phố, đúng lúc đi ngang qua bệnh viện, bèn dự tính vào xin khám bệnh.

Y tá nhỏ hướng dẫn xem bệnh đang nghịch cái mũ y tá màu trắng, âm thanh ngọt ngào vô cùng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, mời cậu đến lầu 3 khoa tai mũi họng tìm bác sĩ Giang.

Hôm nay vận khí của Văn Tiểu Sơ rất tốt, bệnh nhân không nhiều, chờ một lúc đã vào phòng.

Bác sĩ không mang khẩu trang, đang cúi đầu viết bệnh án, ngẩng đầu nhìn Văn Tiểu Sơ một cái, chỉ chỉ ghế nói: “Ngồi.”

Văn Tiểu Sơ trọn to hai mắt, cảm thấy mặt mình dần nóng lên, có lẽ là đỏ, mũi giống như ứ máu vậy.

Mặt mũi bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn vô cùng, đôi mắt to rất có thần, đuôi mắt lại hẹp dài, là kiểu mắt cậu thích nhất, mặc áo blouse trắng phẳng phiu, cổ áo nhung mềm mại hơi để lộ hình dạng của xương quai xanh, là loại tùy ý sexy, hơn nữa không chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo, ngay cả thái độ cũng ôn hòa, lúc nhìn anh nở nụ cười, giống như ánh mắt trời ấm áp giữa mùa đông vậy.

Thấy anh vẫn còn viết bệnh án, Văn Tiểu Sơ duỗi cổ nhìn bảng tên trước ngực anh —— Giang Chấn.

Tên rất hay, Văn Tiểu Sơ thầm khen trong lòng, mặc dù cậu không nói ra được rốt cuộc hay chỗ nào. Sau đó cậu lại thở dài trong lòng, hôm nay đến xem cái mũi không đẹp đẽ này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, cậu cảm thấy phần đẹp nhất của mình là ngón tay, dứt khoát nói tay mình có bệnh, để bác sĩ thưởng thức một chút cũng thật tốt.

Nhưng đây là khoa tai mũi họng, cậu lập tức bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn này.

Giang Chấn viết xong bệnh án trên tay, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Văn Tiểu Sơ vùi trong cái khăn choàng cổ màu đỏ rất dày, lông mày hơi cau lại, không biết đang phiền não cái gì.

Anh để bút xuống, hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

Văn Tiếu Sơ lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm bác sĩ đẹp trai trước mặt không chịu rời mắt, chỉ chỉ mũi nói: “Trong mũi hơi đau, giống như có thứ gì dài dài ấy.” Cậu giơ đầu ngón tay ấn lên chóp mũi, “Bình thường không đau, lúc lấy tay ấn mạnh mới có cảm giác.” Cậu túm mình thành cái mũi heo, “Lúc như vậy mới đau, chỉ là không đau lắm.” Cậu thấy biểu cảm bác sĩ hơi khó hiểu, vội an ủi anh.

Giang Chấn còn chưa lên tiếng, cậu đã thấy mình trong cái gương bên cạnh, nói: “Có lẽ là lúc biến thành heo mới đau. Cổ họng cũng hơi đau, có điều tôi biết bệnh của minh, bởi vì tôi bị cảm.”

“…” Khóe miệng bác sĩ Giang giật một cái, chuẩn bị làm kiểm tra cho cậu, “Há miệng.”

“A? Miệng?” Văn Tiểu Sơ ngẩn ra, “Không phải nên mở mũi to ra sao?”

“Cậu mở to mũi sao?” Giang Chấn bị chọc cười, “Trước tiên tôi phải xem cổ họng của cậu đã.”

Văn Tiểu Sơ hơi ủ rượu, dè dặt há miệng, cố gắng làm khẩu hình duyên dáng.

“… Mở to nữa.” Giang Chấn nâng cằm cậu.

“A ————” Văn Tiểu Sơ mở to miệng.

Giang Chấn chơi đùa vài cái trong miệng cậu.

Văn Tiểu Sơ hơi hối hận, cậu không nên ăn điểm tâm thịt bò tiểu long bao[1], lúc đánh răng cũng không biết có chải sạch không, sớm biết đã mua nước súc miệng về rồi, thời cơ bao giờ cũng giữ lại cho người có chuẩn bị, chí ít trước khi cậu vào phòng đã nhai hai mảnh kẹo cao su, để cho giọng mình trở thành ngọt ngào mát mẻ, để bác sĩ đẹp trai lưu lại ấn tượng tốt mới được.

[1] Tiểu long bao [小笼包]: bánh bao đựng trong lồng tre nhỏ.

“Có chút chứng viêm, trước hết cho cậu một hộp Spectinomycin, nếu như không hết thì phải đến bệnh viện truyền nước biển biết không?”

“Sao… Truyền nước biển là truyền ở đâu? Có thể ngồi ở bên cạnh anh không?”

Văn Tiểu Sơ từ bé đã không sinh bệnh như thế, vốn không đến bệnh viện. Cậu nghĩ nếu như mình bị bệnh tai mũi họng có thể ngồi ở phòng khám bên trong vào nước biển, để bác sĩ Giang giúp mình truyền dịch thì thật tốt.

“… Đương nhiên không thể, nếu như nhiều người không có chỗ, cậu cũng có thể đến ngồi ở đại sảnh, tự mình nâng. Hơn nữa tôi cũng không thể mỗi ngày đều xem bệnh.” Giang Chấn vỗ vỗ cậu, ra hiệu cho cậu ngồi vào một chiếc máy kì lạ bên cạnh.

Lần đầu Văn Tiểu Sơ làm mỏ mũi[2], cảm thấy rất khó chịu, mà thân thể khó chịu cũng không bằng cơn khó chịu trong lòng cậu. Cậu rất khó tưởng tượng, trong mũi mình đang luồn vào một cái ống thật dài trông xấu xí cỡ nào, cũng may bác sĩ Giang chỉ xem sơ qua, không thôi mình sẽ biến thành cái xác gây cười mất, bản thân cậu chỉ hy vọng ít nhất có thể bày ra hình tượng của một người bình thường.

[2] Tên gốc là Nasal speculum, dụng cụ y học dùng trong khoa Tai Mũi Họng.

May mà kiểm tra kết thúc rất nhanh, bệnh của mình cũng không có triệu chứng gì nghiêm trọng, bác sĩ Giang mở thuốc mỡ bảo mình phải theo lời bác sĩ bôi lên và chườm nóng đúng giờ, cậu rất ngoan ngoãn đồng ý.

“Cậu cảm mạo không tốt, còn hơi nhiệt, nhớ phải uống nước nhiều, ăn uống thanh đạm, ít ăn đồ cay dễ kích thích, cậu có uống rượu hút thuốc không?” Giang Chấn cúi đầu viết đơn thuốc.

“Tôi không hút thuốc không uống rượu, nếp sống tốt vô cùng. Nhưng nếu như buổi tối có người mời tôi, có lúc sẽ đến quán bar ngồi một chút.” Văn Tiểu Sơ đáp, trông thấy Giang Chấn ngẩng đầu nhìn cậu bèn vội bổ sung thêm, “Với đồng nghiệp.”

Giang Chấn nhìn hai mắt cậu, cúi đầu tiếp tục viết, từ góc độ này có thể thấy sóng mũi cao thẳng của bác sĩ Giang, lông mi đen ngòm dài nhọn giống như hai cây bàn chải nhỏ, run run theo động tác chớp mắt, càng nhìn anh càng thích, càng cười tít mắt sáp lại càng gần.

Giang Chấn vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Văn Tiểu Sơ, cười rất vui vẻ, chỉ có thể mỉm cười theo phép lịch sự.

Mặt mũi Văn Tiểu Sơ hết sức vô hại, cậu là nhân viên ngồi trong văn phòng, quanh năm không thấy ánh mặt trời, da dẻ trắng nõn, gò má mềm mại, lúc này vùi trong khăn quàng cổ, giống như quả đào phấn hồn trong trắng. Vẻ bề ngoài biểu thị tầm quan trọng. Nếu là một người vạm vỡ vẻ ngoài thô bỉ nhìn anh cười như vậy, có lẽ tay phải Giang Chấn sẽ nắm chặt bút máy, tùy thời chuẩn bị vật lộn. Nhưng mà loại vẻ ngoài khôn khéo khiến người yêu thích như Văn Tiểu Sơ, cũng rất dễ cho người khác thiện cảm, khiến người khác giảm bớt phòng bị.

Bệnh cũng xem xong, Văn Tiểu Sơ cũng không có lý do ở lại mà không đi. Cậu đi một bước quay đầu ba lần, lưu luyến ra khỏi phòng, hận không thể để mũi mình dài hơn, kiểm tra nhiều hơn.

Người kế tiếp là một bà cụ ngồi dựa vào chỗ cửa, thấy Văn Tiếu Sơ đi ra, bà hơi run rẩy chống gậy đứng lên lớn tiếng nói: “Chàng trai xem xong rồi ——?”

Văn Tiếu Sơ thấy vậy cũng lớn tiếng nói: “Xem xong rồi —— đến phiên bà ạ ——”

“Thật tốt…” Bà cụ run lẩy bẩy đi vào trong.

Văn Tiểu Sơ chìa tay giúp bà giữ của, bà cụ để lộ một nụ cười nhăn nhúm, nhìn cậu gật đầu một cái rồi cảm ơn.

Cậu nhìn bên trong, thấy hai mắt Giang Chấn sáng ngời nhìn cậu, khóe miệng còn chứa ý cười.

Y tá quét phiếu xong, Văn Tiếu Sơ cau mày nhìn số dư trong tờ đơn, nghĩ thầm, cái này đủ để mình bệnh mấy lần, vé vào cửa của bác sĩ Giang thật quá mắc.

Đẩy cửa bệnh viện ra, cơn lạnh lập tức tấn công, cậu dùng khăn quàng cổ bọc lấy mình, chạy khỏi bệnh viện.

Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, gặp được một vị bác sĩ anh tuấn lại nhiệt tình như vậy.

Văn Tiểu Sơ vui vẻ mấy ngày.

Lần thứ hai đến bệnh viện là do công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe, tất cả nhân viên đều ngồi xe buýt đến đây, sau khi nhận tờ đơn liền không có quy tắc chạy vọt khắp nơi. Tiểu Văn tay chân lanh lẹ hơn nhiều, trước tiên làm xong tất cả hạng mục rồi đến cửa hàng nhỏ bên cạnh mua đồ nóng uống.

Tiếc là lúc làm kiểm tra không thấy bác sĩ Giang, trong lòng cậu cảm thấy rất thất vọng, nhưng cũng biết bác sĩ Giang hẳn sẽ không làm bác sĩ kiểm tra.

Cậu ngồi ở ngoài quán trong vườn hoa bệnh viện, ôm đồ uống nóng nhâm nhi từng chút từng chút, bởi vì phải kiểm tra sức khỏe, cho nên cậu không có ăn điểm tâm, ngay cả thức ăn đêm cũng không ăn, hiện tại đói bụng đến nỗi bụng kêu âm ĩ.

Giang Chấn mới từ lầu cấp cứu đi ra, liền thấy cái đầu bù xù và khăn quàng lông màu đỏ chói mắt của Văn Tiểu Sơ.

Anh lập tức nhớ đến mấy ngày trước có một bệnh nhân ngốc vô cùng, cậu vùi trong cái khăn quàng cổ nhìn qua rất ấm áp, mặc áo màu trắng, ở mùa đông xơ xác tiêu điều lại tỏ ra vô cùng tươi sáng. Anh đi một đoạn đến lầu khám bệnh, suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười, lại quay đầu trở về.

Kỳ Khả Thu thật là đáng ghét, mình lẽ ra phải về sớm ăn cơm, nếu không phải cô ta kéo mình đi ăn đậu da cuốn[3] gì đó, dây dây dưa dưa làm kiểm tra, mình đã sắp chết đói còn phải ngồi ở đây chờ cô ta.

Văn Tiểu Sơ phiền não cắn ống hút, lắc lư qua lại giữa ăn uống và nghĩa bạn[4].

[4] tình nghĩa bạn bè???

Sau khi Giang Chấn đến gần mới thấy, biểu tình của Văn Tiểu Sơ biến hóa đa dạng, ban đầu là biểu cảm cau mày mặt đầy khó chịu, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, lại từ từ giãn ra, lộ ra dáng vẻ khát khao và thỏa mãn. 

Hai tay cậu cầm một hộp giấy đựng trà sữa, là đồ uống nóng hạn mùa đông trong siêu thị 24 giờ của bệnh viện, thỉnh thoảng cậu sẽ cúi đầu hút một hớp, không biết nghĩ đến chuyện vui vẻ gì, hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm nho nhỏ.

“Ha ha ha…” Văn Tiểu Sơ cười ngu.

“…” Giang Chấn thấy cậu ảo tưởng đến hết sức tập trung, không biết có định bắt chuyện hay không.

Lúc này Văn Tiểu Sơ từ từ tỉnh táo lại, phát hiện có người ở gần đây, vừa lấy lại tinh thần đã phát hiện vẻ mặt Giang Chấn cười như không cười, sững sờ mấy giây, cậu mới chợt phản ứng kịp, cuống cuồng đứng lên: “Bác sĩ Giang trùng hợp vậy anh cũng đến kiểm tra sức khỏe à?”

Nói xong cậu liền hối hận bản thân không biết lựa lời: “Tôi không phải muốn nói câu này…”

“Tôi đi nhận ca, nhìn thấy cậu ngồi đây, muốn đến đây bắt chuyện.” Giang Chấn giơ văn kiện trên tay lên.

Hả, anh ấy muốn chủ động bắt chuyện với mình.

Lúc này Văn Tiểu Sơ mới cảm thấy thẹn thùng, mặt cậu từ từ biến đỏ, nhanh chóng hòa tan cùng cái khăn quàng lông màu đỏ rực to lớn, khiến Giang Chấn chợt nhớ hai quả táo mà y tá vừa mới để trên bàn phòng mình kia.

Văn Tiểu Sơ nhìn đến thẹn thùng, hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, cậu cảm thấy bầu không khí như vậy rất khó xử, vội vàng đưa tay chỉ chỉ ghế dài nói: “Bác sĩ Giang mời anh ngồi.”

“… Không cần, tôi chỉ đến chào hỏi.” Giang Chấn bật cười, trời đông giá rét, ngồi ở đây làm gì.

Ai, mình còn nói lời ngu ngốc, Văn Tiểu Sơ có chút giận bản thân.

Cậu sắp bị mình làm cho tức khóc, trong lòng mắng chửi kẻ vô tội Kỳ Khả Thu, hại mình bị mất mặt trước mặt nam thần an tuấn.

“Cậu đến kiểm tra sức khỏe à? Có phải không ăn điểm tâm không?” Giang Chấn tốt bụng vô cùng, không có chê cười mình.

‘Ừm, Kỳ Khả Thu nói muốn mời tôi ăn đậu da cuốn, nếu không phải tôi ở đây chờ cô ta, tôi vốn cũng không muốn chờ cô ta, nhưng lại không tiện từ chối, cô ta rất khó dây dưa…” Văn Tiểu Sơ nhìn vẻ mặt đẹp trai ôn hòa của Giang Chấn, vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, “Mà tôi cũng rất muốn ăn đậu da cuốn… Kỳ Khả Thu còn chưa ra…” 

“Kỳ… Kỳ cái gì?” Cái tên kỳ quái, người này thật thú vị, bạn cậu cũng rất thú vị.

“Kỳ Khả Thu, không phải Khởi Khả Tu[5], nhưng cô ta thật sự luôn làm người khác tức giận, cho nên bản thật cũng thật đáng ghét.” Văn Tiểu Sơ giải thích, “Cô ta thường hay đến tìm tôi ăn cơm chung, cô ta nói tôi không được cười nhạo tên người khác, thật ra trong lòng tôi đều lặng lẽ cười cô ta, không biết sao ba mẹ cô ta lại đặt cho cô ta cái tên như vậy…”

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap