Truyện Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!_kqbd vn hôm nay

Ánh sáng của buổi sớm len qua tấm rèm trắng mỏng,ệnChịDâuNhìnEmMộtChúkqbd vn hôm nay Đỗ Ngọc Hiên hơi mệt mỏi ngồi dậy từ giường, nàng xỏ chân vào đôi dép lông màu trắng muốt rồi kéo rèm cửa. Tối qua có vẻ Bắc Kinh có một cơn mưa lớn, cây cối trong vườn bị gió thổi trở nên tiêu điều, cảnh vật hoang sơ cũng như lòng Ngọc Hiên lúc này. Tối qua, nàng phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ.

Nàng đi lại gương, nhìn lại bản thân mình một lượt. Hơn mười năm nàng cố gắng vì Hình Khải Tập, hắn ta đã trả lại cho nàng những gì? Trả lại cho nàng một gương mặt u buồn với những nếp nhăn chằng chịt trên trán vì thức đêm suy tư? Trả cho nàng một trái tim lạnh băng, hay là trả lại cho nàng một ả nhân tình bé nhỏ?

Hôm nay Ngọc Hiên nàng đã thấy mệt rồi. Nàng mệt lắm rồi.

Đêm qua hắn công khai đệ đơn ly dị cho nàng, còn bảo nàng mau chóng rời khỏi nhà, để lại tổ ấm này cho hắn và ả. Nàng không thể làm gì khác ngoại trừ nở một nụ cười mệt mỏi, nàng ừ một tiếng, chúc anh và ả sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

Buổi sáng ở Hình gia không tấp nập như mọi ngày, Ngọc Hiên lấy trong tủ ra một cây dao bén, tự tặng cho mình một cái chết. Nếu đã mệt rồi, nàng ngủ một giấc, được chứ?

Ngọc Hiên cắt sâu vào cổ tay mình, hít thở một hơi thật sâu, cha, mẹ, nàng sẽ về với họ. Nàng là một đứa con bất hiếu, tất cả gia tài của cha mẹ nàng cho nàng, nàng đều để lại cho Hình Khải Tập hắn, không hề tính toán riêng rẽ. Nàng như ngu ngơ nghĩ hắn sẽ yêu nàng nhiều hơn, trân trọng nàng nhiều hơn, nhưng khi thực tế đập vào mặt nàng một sự thật đau đớn, lúc đó nàng mới nhận ra mình đã ngây thơ biết bao nhiêu.

"Hình Khải Tập…"

Ngọc Hiên cắn nhẹ vào môi mình, nước mắt lại rơi xuống.

"Tôi không hận anh… Tôi chỉ hận bản thân mình, nếu có kiếp sau, hi vọng không gặp lại anh."

Máu từ cổ tay chảy xuống nệm trắng, máu lan khắp một vùng đỏ thẫm. Cảm giác khi chết đi không đáng sợ, sợ, đó chính là sợ đau đớn trước khi chết. Nếu chọn lại, nàng cũng sẽ không chọn cách ngu ngốc này nữa, Ngọc Hiên tự mắng mình, nàng ngu ngốc những hai lần.

"Ngọc Hiên đâu?" Huệ Gia ném chiếc túi xách lên ghế sô pha, hỏi cô giúp việc. Hôm qua nàng nghe anh nàng nói, anh nàng muốn bỏ chị dâu, lúc đó nàng cũng không nghỉ được gì nhiều. Đành phải bay từ thành phố khác về ngay lập tức.

Cô giúp việc ngưng hút bụi lại, nói với nàng: "Phu nhân vẫn đang ngủ thì phải, thưa tiểu thư."

Huệ Gia không nói gì thêm, nàng chạy xuyên qua hành lang vắng, tìm đến phòng của Ngọc Hiên. Căn phòng này nàng quen thuộc hơn bất cứ ai, Huệ Gia đứng trước cửa phòng, hệt như năm đó vẫn thường nửa đêm đứng tại đây. Nàng không thể nào dìm đi tấm lòng của mình dành cho Ngọc Hiên, thế nên mới phải bỏ trốn sang thành phố khác, hai năm nay ẩn ẩn dực dực mà sống. Không nghĩ nàng chỉ đi hai năm, anh nàng lại muốn bỏ chị ấy, không phải trước khi nàng đi hai anh chị vẫn ổn sao?

Tâm tình trở nên thật rối rắm, nàng chợt nhận ra rằng khi có nàng ở đây anh nàng không dám phát tác. Vì khi nàng ở đây tiền bạc của cải của Hình gia vẫn là của hai anh em nàng, khi nàng đi, nàng đã nhượng lại hết cho anh chị. Thì ra bộ mặt của anh nàng cũng có thể trở nên giả dối đến thế, bao nhiêu lời mật ngọt dành cho chị dâu cũng chỉ để nàng tin tưởng anh nàng sẽ tốt, sẽ quản lý Hình gia, sẽ dành cho chị dâu tình yêu tốt đẹp nhất. Nàng đã lầm… Huệ Gia lòng trở nên đau đớn không thôi.

"Ngọc Hiên! Chị có trong phòng không?" Huệ Gia đập cửa, nàng nện lên cửa từng tiếng nặng nề nhưng trong phòng không hề có lời đáp trả. Lo lắng, mồ hôi trên trán Huệ Gia rịn ra, nàng nghĩ đã có chuyện không hay rồi.

"Chìa khóa… chìa khóa…" Huệ Gia run rẩy tìm trong túi của mình chìa khóa, nhưng không có, khi nàng đi nàng đã để lại chìa khóa nhà. Hai năm nay nàng đã không mang theo bất cứ thứ gì của Hình gia theo.

Nàng chạy ra đại sảnh tìm người giúp việc, chân nàng như loạng choạng, chạy không vững. Người giúp việc thấy nàng như vậy cũng lo lắng theo, bà lục trong túi lấy ra một chùm chìa khóa. Huệ Gia biết có chuyện không lành rồi, nàng cầm chìa khóa chạy lại phòng của Ngọc Hiên, tra chìa khóa vào ổ.