Truyện Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù_kết quả league cup

Editor: Cú béo.P/s: Từ bayh tui sẽ đăng nốt phần pn của bộ này nhé:Đ

-Lâu không động tới,ệnGiảNguKếtHônVớiVaiÁcBịMùkết quả league cup quên hết luôn r.-.__________Chớp mắt đồng hồ điện tử trên tường đại sảnh đã vang lên thông báo đúng ba giờ.

Bùi Ý nhìn ra cánh cửa kính không người qua lại, trong mắt thoáng qua chút thất vọng và bất an khó nhận ra.

Cậu nhanh chóng rửa sạch chút trà hoa còn sót lại trong bình giữ nhiệt, ánh mắt vẫn không rời khỏi bên ngoài cửa.

Bạc Việt Minh ngồi cùng thấy cậu từ hoạt bát năng động bỗng trở nên im lặng lạ thường. Ánh mắt chăm chú ấy dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa kính mới chịu thôi.

"Bùi Ý?"

"...Sao thế?"

Bùi Ý chậm rãi quay lại nhìn Bạc Việt Minh, ánh mắt hơi run rẩy. Cậu ôm chiếc bình giữ nhiệt vào lòng, như thể làm vậy có thể kìm nén sự bất an trong lòng.

Bạc Việt Minh nhớ lại lời dặn của huấn luyện viên Cao lúc nãy: "Phụ huynh em đến đón lúc ba giờ sao?"

Bùi Ý khẽ gật đầu vẻ mặt có chút ấm ức: "Ba Ngạn nói sẽ đến đón em lúc ba giờ."

Người kia đã hứa với cậu, trước giờ luôn giữ đúng lời.

"..."

Hết ba Dung lại đến ba Ngạn?

Bạc Việt Minh nghe cách xưng hô khác lạ của Bùi Ý so với "cha mẹ" thông thường, lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

Đang suy nghĩ Bùi Ý bỗng rút một tay ra, nắm lấy cổ tay Bạc Việt Minh, vẻ mặt không chắc chắn: "Nhị ca, hôm nay em có gây ra chuyện lớn không?"

Bạc Việt Minh nhìn ra sự lo lắng mà Bùi Ý cố che giấu, liền bất giác vỗ nhẹ vào đầu cậu qua lớp mũ bảo hộ: "Không ai bị thương thì không phải chuyện lớn đâu. Đừng lo, có lẽ họ chỉ bị kẹt xe trên đường đến đây thôi."

Bùi Ý ủ rũ gật đầu, lông mày nhíu chặt.

Bạc Việt Minh bước tới gần huấn luyện viên Cao, rồi nhanh chóng quay lại với điện thoại đã được kết nối: "Này, điện thoại phụ huynh cậu đây."

Bùi Ý chậm rãi nhận lấy: "Alo?"

Giọng Hứa Dung truyền đến: "Tiểu Ý, là ba Dung đây. Đừng sợ, ba và ba Ngạn đang trên đường đến đón con."

"Ba Dung."

Giọng Bùi Ý nghẹn ngào.

Hứa Dung trấn an: "Ngoan nào, đợi chúng ta thêm mười phút thôi, ba Dung hứa sẽ đến ngay, được không?"

Bùi Ý mắt đỏ hoe nhưng cố nén lại hơi sương mù: "Dạ."

Cuộc gọi kết thúc.

Bùi Ý ngoan ngoãn đưa lại điện thoại, nở nụ cười trở lại: "Cảm ơn nhị ca."

Bạc Việt Minh nhìn cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh của cậu, khóe miệng bất giác nhếch lên rồi lại hạ xuống: "Lần sau gặp chuyện gì, đừng tự ngồi một chỗ buồn bã. Phải chủ động nghĩ cách giải quyết."

Bùi Ý vội vàng gật đầu, lòng đầy ngưỡng mộ tăng thêm một bậc.

...

Mười phút sau, Bùi Ý thấy hai bóng dáng quen thuộc ngoài cửa kính, liền nhanh nhẹn trượt xuống khỏi ghế lao ra ngoài.

"Ba Ngạn, ba Dung!"

Ánh mắt Bạc Việt Minh cũng hướng theo, nhìn thấy Bùi Ý nhào vào lòng một người đàn ông trong số đó. Những phán đoán trong lòng cậu giờ đã trở thành sự thật:

Hai người đàn ông được cậu gọi là ba ấy là người yêu của nhau.

Nếu vậy, thân phận của Bùi Ý là gì? Là con riêng của một trong hai người, hay... một đứa trẻ được nhận nuôi theo quy định hôn nhân đồng giới?

Bạc Việt Minh không quá bận tâm đến câu hỏi riêng tư này. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho chú Khải bên cạnh rồi lặng lẽ quay lại khu cưỡi ngựa ngoài trời.  

Ở phía bên kia, Bùi Ý vẫn không phát hiện ra sự rời đi của Bạc Việt Minh, còn đang dựa vào lòng Hứa Dung không chịu rời, "Ba Dung, sao bây giờ hai người mới tới vậy?"

Hứa Dung tháo chiếc mũ bảo hộ bị đội lệch của Bùi Ý, chỉnh lại mái tóc nhỏ xù lên của cậu, "Hôm nay ba bận ở trường, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không đến muộn nữa."

Bùi Ý gật đầu.

Tuy nhiên, Tông Bách Ngạn còn chưa kịp nói gì thì huấn luyện viên Cao đã đi tới, "Tông tiên sinh, hôm nay có chút sự cố nhỏ xảy ra, tôi nghĩ cần nói chuyện với phụ huynh một chút."

"..."

Bùi Ý nghe thấy huấn luyện viên Cao "mách tội," ánh mắt lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.

Tông Bách Ngạn nhíu mày giống hệt cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Dung ở lại với Bùi Ý, còn mình thì đi theo huấn luyện viên Cao vào phòng giám sát.

Bùi Ý khẽ níu lấy tay Hứa Dung, gọi nhỏ, "Ba Dung."

Hứa Dung nhìn ra sự lo lắng của cậu nhưng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của cậu, "Hôm nay cưỡi ngựa có vui không?"

Bùi Ý chợt nhớ tới người anh mà cậu mới quen hôm nay, ngoảnh đầu lại, mới nhận ra chỗ ngồi lúc nãy của hai người đã trống không, "Hả?"

Hứa Dung nhìn theo ánh mắt cậu, "Sao thế?"

"Hôm nay con quen được một anh trai," Bùi Ý thành thật nói, "Anh ấy vừa mới ngồi đây với con."

Hứa Dung nhìn quanh nhưng không thấy "anh trai nhỏ" mà Bùi Ý nhắc đến, chỉ đành chuyển sự chú ý trở lại bình giữ nhiệt của cậu.

"Trà hoa sáng nay ba pha cho con uống hết chưa?"

Nhắc đến chuyện này, Bùi Ý hiếm khi tỏ vẻ tự hào, cậu nâng chiếc bình giữ nhiệt đang đeo chéo lên, "Uống hết rồi!"

Hứa Dung thử cảm nhận trọng lượng, ánh mắt hiện lên chút hài lòng, "Giỏi lắm, hiếm khi mèo con nhà mình chịu uống nhiều nước thế này."

Bùi Ý định nói thêm gì đó thì Tông Bách Ngạntừ phòng giám sát đi ra, sắc mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.

"Bùi Ý."

"..."

Bùi Ý nghe thấy cách gọi này, nụ cười trên mặt lập tức tan biến.

Hứa Dung nhận ra điều gì đó không ổn, "Sao vậy?"

Bùi Ý cúi đầu không nói, hai tay vô thức đan vào nhau bối rối.

Tông Bách Ngạn dễ dàng bế cậu nhóc "im lặng vì làm sai" lên, đồng thời nắm lấy tay người yêu bên cạnh, "Đi thôi, về nhà rồi nói."

Lúc này, trong môi trường bán công khai thế này không phải thời điểm thích hợp để dạy dỗ.

...

Tại sân cưỡi ngựa ngoài trời.

Bạc Việt Minh lại trèo lên chú ngựa yêu thích của mình. Bất chợt, hắn nhìn thấy bóng dáng một gia đình ba người đang rời khỏi từ phía xa, ánh mắt vô thức dừng lại.

Chú Khải nhìn theo ánh mắt hắn.

Mặc dù khoảng cách khá xa nên không rõ, nhưng số người ra vào sân cưỡi ngựa rất hạn chế, chú Khải nghĩ một chút liền hiểu, "Nhị thiếu gia, cậu lưu luyến cậu nhóc kia sao?"

Bạc Việt Minh phủ nhận, "Không."

Nhưng trong đầu hắn lại bất giác hiện lên hình ảnh Bùi Ý ngọt ngào gọi hắn là "Nhị Ca," thứ cảm giác vi diệu khó diễn tả lại dâng lên lần nữa—

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu gặp một cậu nhóc tình nguyện đi theo sau mình, gọi mình là anh. Liệu sau này còn cơ hội gặp lại không?

Chú Khải hỏi thêm, "Nếu nhị thiếu gia thích cậu nhóc, để tôi tìm hiểu kỹ hơn về gia đình họ. Biết đâu sau này có thể mời họ đến nhà họ  Bạc chơi."

Bạc Việt Minh lập tức bác bỏ, "Không cần."

Thân phận của hắn ở nhà họ Bạc vốn đã không dễ chịu, vô cớ mời người khác đến nhà chơi chẳng phải là điều hay ho gì.

 Nghĩ đến đây, Bạc Việt Minh lập tức gạt bỏ những suy nghĩ viển vông, nắm chặt dây cương rồi thúc ngựa phi nhanh trở lại.

...

Rầm!

Tiếng đóng cửa vang lên.

Bùi Ý lặng lẽ đi theo sau hai người cha, ngay cả sau gáy cũng như viết rõ hai chữ "sợ hãi."

Hứa Dung kéo Tông Bách Ngạn lại, liếc nhìn Bùi Ý rõ ràng có vẻ chột dạ, "A Ngạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em suốt cả đoạn đường lái xe không nói một lời."

"Anh hỏi thử xem thằng bé đã làm những gì?"

"Nhân lúc huấn luyện viên Cao không có ở đó mà tự ý cưỡi Trường Phong chạy loạn, suýt nữa còn va chạm với ngựa của một thành viên khác..."

Tông Bách Ngạn thuật lại toàn bộ những gì đã thấy trong video giám sát.

Bùi Ý ngã ngựa, ngã xuống đất, suýt chút nữa bị vó ngựa giẫm phải. Nếu là một đứa trẻ cùng tuổi khác có lẽ đã xảy ra chuyện lớn!

May mắn hôm nay gặp được một thiếu niên có kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc, mới tránh được tai nạn xảy ra.

Nhưng dù không xảy ra chuyện gì, không có nghĩa là có thể bỏ qua dễ dàng!

Hứa Dung nghe đến đây, tim cũng thắt lại một nhịp.

Tông Bách Ngạn vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói chưa từng nghiêm túc như vậy, "Bùi Ý, con có biết làm như vậy nguy hiểm thế nào không? Hôm nay ba không có ở đó, con đã dám nghịch ngợm như vậy phải không?"

Hứa Dung thấy Bùi Ý run rẩy, nhẹ nhàng kéo tay người yêu, "A Ngạn, thôi."

"Anh Dung! Đây là vấn đề nguyên tắc!"

Sự cố suýt xảy ra hôm nay lại khiến Tông Bách Ngạn nhớ đến "quá khứ." Lần đó, không chỉ mất đi người mình yêu, mà còn lạc mất Bùi Ý.

"Đến cả những kiến thức an toàn cơ bản nhất cũng không quan tâm, lời huấn luyện viên cũng không nghe..." So với lời trách mắng nghiêm khắc, Tông Bách Ngạn càng nhiều lo lắng hơn.

Anh nhìn thấy Bùi Ý đang im lặng như hũ nút dứt khoát đưa tay nắm lấy cánh tay cậu nhóc, "Lại đây!"

"Ưm!"

Bùi Ý kêu khẽ, đau đến mức theo phản xạ lùi lại.

Tông Bách Ngạnvà Hứa Dung cùng lúc nhận ra phản ứng bất thường này, Hứa Dung nhanh chóng tiến lại gần, "Tiểu Ý, tay con sao thế?"

Cởi cúc áo, vén tay áo lên.

Trên cánh tay gầy gò của Bùi Ý là chi chít những vết bầm đỏ, nghiêm trọng hơn ở khớp còn bị trầy xước chảy máu.

"..."

Hứa Dung và Tông Bách Ngạn không hẹn mà cùng nhíu mày xót xa.

Bùi Ý cúi đầu, cố nhịn đến không chịu nổi nữa, cuối cùng vẫn với dáng vẻ trẻ con nhào vào lòng Hứa Dung, giọng nghẹn ngào xen lẫn căng thẳng, "Con... con biết sai rồi, con không dám nữa, ba Dung, hai người đừng bỏ con..."

"Con sau này nhất định sẽ ngoan, hai người đừng đưa con về cô nhi viện, được không?"