内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Không Muốn Cưới Trạch Nữ_nhan dinh bd.net"Tôi có thể viết tên anh vào di chúc không?ệnKhôngMuốnCướiTrạchNữnhan dinh bd.net"
Trời xanh trong mây trắng trôi bồng bềnh, bác sĩ thú y của phòng khám GiaThú Tường Hòa, chó mèo ở đây không ầm ĩ ồn ào, chú chó già "A Ma" đangnằm lim dim bên cạnh cửa. Mọi việc đều thuận lợi, tâm tình của bác sĩthú y Quản Mục Đông đang tốt, lại bị câu nói bất ngờ này dọa giật mình.
Anh há hốc mồm mà nhìn cô gái trẻ tuổi đã nói ra câu nói này, cô đang cúinhìn Cẩu Kỷ, con mèo yêu dấu của cô đang bị anh giữ trong tay.
Đây là tình huống gì? Anh nhớ lại lúc bắt đầu không có gì khác với thườngngày, vị tiểu thư này đưa mèo tới để tiêm phòng, anh tán dóc vài câu với cô, làm những kiểm tra thông thường cho mèo của cô, im ắng trong mộtphút, sao đột nhiên cô lại nhắc tới di chúc? Chăm chú quan sát cô, màuda của cô trắng nhưng khí sắc tốt, không giống người mắc bệnh nan y,nhất định là cặp chân mày mảnh khảnh đang khẽ chau lại kia, lộ ra vẻ ubuồn, chẳng lẽ -- cô ấy định tìm đến…?
"Ặc. . . . . ." Cô ấy tên là gì? Anh liếc nhanh sang chuồng của vật nuôi, trên đó có viết tên người chủ, "Trạm Tâm Luân".
"Trạm tiểu thư, tôi chỉ là bác sĩ khám cho mèo của cô, tuy đã khám cho nóđược ba năm, không tính là loại công lao to lớn gì, cũng không đủ tưcách được đưa vào di chúc của cô. Ý tốt của cô, tôi đảm đương khôngnổi." Muốn chết, muốn tự sát cũng đừng nói cho anh biết chứ! Cô cứ nóira như vậy, hại anh sẽ cảm thấy nếu không ngăn được cô, anh cũng cótrách nhiệm!
"Ồ?" Trạm Tâm Luân lấy lại tinh thần, cũng giật mình: "Tôi, tôi đã đem suy nghĩ trong lòng nói ra rồi ư?"
Mặt cô nóng rực, theo trực giác lui về sau một bước, đối phương nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô càng lúng túng hơn.
Anh ta có khuôn mặt baby, tóc đen rậm dày, mắt to mày rậm, đôi mắt thẳngthắn bộc trực sáng ngời, tướng mạo tuấn tú nhưng không hề ẻo lả, anh tahay cười, khi cười sẽ khiến cho tâm tình của người khác thoải mái theo.Anh luôn luôn mặc áo blouse, vai rộng, thân hình rắn chắc, dường như vôcùng khỏe mạnh, mấy lần cô đến đây mua cát cho mèo, anh đều chủ độnggiúp cô khiêng lên xe máy, dễ dàng giống như giúp cô cầm túi xách.
Nhưng giờ phút này, khuôn mặt luôn tươi vui của anh đang rất nghiêm túc, rõ ràng thấy tình hình nghiêm trọng.
"Tôi không biết có phải cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng hay không, nhưng cô nói muốn viết tên tôi vào di chúc."
Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, lúng túng giải thích: "Hôm nay tôi độtnhiên có ý nghĩ này, tôi nghĩ nếu như ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, Cẩu Kỷ sẽ không ai chăm sóc, anh là bác sĩ của nó, cho nên tôi muốn đem nógửi gắm cho anh."
"E rằng không được, chỗ này không lớn lắm, không thể thu nhận nó, nhưng tôi có thể thu xếp tìm người nhận nuôi nó."
"Không, không phải tôi muốn anh tìm người chủ khác cho nó, chỉ hi vọng có người chăm sóc cho nó, để nó an hưởng tuổi già, nếu như anh lo lắng về phítổn, tôi sẽ mở một tài khoản tiết kiệm, để dành một khoản tiền --"
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là Cẩu Kỷ nó --" Cổ tay đột nhiên bịxiết chặt, Quản Mục Đông cúi đầu liền nhìn thấy, cổ tay phải của anh đãbị một con mèo trắng cắn, nó nhe răng trợn mắt, ra sức cắn thật mạnh.
"Cẩu Kỷ!" Trạm Tâm Luân la lên, vội vàng kéo mèo yêu lại: "Thật xin lỗi, anh có bị thương không?"
"Không sao. Tôi đã có biện pháp phòng ngừa." Quản Mục Đông kéo ống tay áo lên, trên cổ tay quấn bao tay thật dày: "Đây chính là nguyên nhân mà tôiđịnh nói: Cẩu Kỷ chán ghét tôi."
Từ khi con mèo trắng này bị đưatới buộc ga-rô (để ngăn sinh nở), kết quả tay anh liền gặp trận cuồngphong, nó liền hận anh thấu xương, mỗi lần chỉ cần có cơ hội thì sẽ cắnanh.
Anh mỉm cười với Cẩu Kỷ, Cẩu Kỷ nhe răng đáp lại anh, phátra âm thanh rừ rừ cảnh cáo-- Không, không đúng! Trọng điểm không phải là sự yêu mến của con mèo này!