Thể thao

Truyện [Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung_rio ave đấu với benfica

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:World Cup   来源:Nhà cái uy tín  查看:  评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện [Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung_rio ave đấu với benfica

Dạ Tầm từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu đi theo Hách Liên Tuyệt làm cận vệ bên người hắn,ệnĐamMỹĐộcSủngHậrio ave đấu với benfica đến bây giờ cũng được 8 năm. Tính khí Hách Liên Tuyệt nóng nảy, thủ đoạn âm hiểm ngoan lệ, rất nhiều người khâm phục hắn nhưng lại không dám đến gần hắn, cũng chỉ có Dạ Tầm thời thời khắc khắc bồi bên cạnh hắn, nhẫn nhục chịu khó, mặc cho hắn đánh mắng.

Năm ấy mười tám tuổi, hắn lại thêm một việc nữa là thị tẩm. Mặc dù Hách Liên Tuyệt trên giường không ôn nhu nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp thu. Trong mắt hắn, không ai có thể thay thế địa vị của chủ tử, chủ tử là người trọng yếu nhất. Bất luận Hách Liên Tuyệt quết định chuyện gì, hắn cũng không chút dị nghị nào ủng hộ, bất luận Hách Liên Tuyệt nói gì, hắn cũng tín nhiệm không chút nghi ngờ.

Những người trong Tuyệt cốc đều nói hắn ngu trung, hắn cũng biết mình một long trung thành, cũng vì lòng trung thành của mình mà tự hào. Thế nhưng hắn chưa từng ý thức được tỉnh cảm của mình đối với chủ tử từ trung thành biến thành tình yêu, vẫn kiên quyết tin mình đối với chủ tử là trung thành tuyệt đối.

Bốn năm trước, chủ tử nhặt được nữ nhân kia. Từ đó về sau cũng chỉ sủng ái một mình nàng, cũng chưa từng kêu hắn thị tẩm, Dạ Tầm trước nay vẫn luôn phục tùng mệnh lệnh lặng lẽ tiếp thu an bài của chủ tử, nhưng chẳng biết tại sao, trong long vẫn có một loại cảm giác buồn bực khó chịu.

Một năm sau, nàng rời khỏi Tuyệt cốc, chủ tử không phái người đi tìm, chỉ là phát tiết một trận. Hôm sau hắn lại khôi phục chức trách hầu hạ, tuy đoạn thời gian đó chủ tử rất thô bạo trên giường, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp thu, hoặc có lẽ là rất vui long hầu hạ chủ tử một lần nữa. Mặc dù thân là nam nhân, hắn cũng không có câu oán hận nào.

Hắn vẫn cho rằng chủ tử có tình cảm với nàng, cho nên tuy chủ tử không phái người đi tìm, hắn vẫn lặng lẽ tìm kiếm nữ nhân kia, hi vọng có thể tìm thấy nàng, đem nàng trở về khiến chủ tử vui vẻ. Cũng vì vậy, khi nàng chủ động tới tìm hắn hỗ trợ nàng, hắn cũng không cự tuyệt, bời vì bọn họ đã giao dịch chỉ cần giúp nàng, nàng sẽ trở lại bên chủ tử.

Đáng tiếc, việc hắn làm tựa hồ không khiến cho chủ tử vui vẻ, ngược lại còn bị chủ tử nói là xen vào việc của người khác, mà chủ tử cũng ngoài dự liệu của hắn, tựa hồ vô tình đối với nàng.

Hai người im lặng suốt đường trở về Tuyệt cốc. Dạ Tầm bước chậm theo sau chủ tử, nhìn chủ tử trầm mặt không nói phía trước, trong lòng hắn có chút bất an. Chủ tử thật sự không có tình ý gì với Văn cô nương, xem ra hắn thật sự xen vào việc của người khác, gây thêm phiền phức cho chủ tử, thực sự là  đáng tội chết vạn lần.

Trở lại Tuyệt cốc, Hách Liên Tuyệt giống như rất mệt mỏi trực tiếp trở về phòng ngủ. Dạ Tầm lặng lẽ theo, thấy hắn đóng cửa phòng ngủ, tội nghiệp đứng ở cửa một hồi. Sau đó nhìn cửa phòng, nghĩ chủ tử nhất định rất tức giận, cúi đầu đi về phía hình phòng.

Trong phòng Hách Liên Tuyệt nghe động tĩnh biết tên kia đã đi, trừng mắt nhìn cửa, sau đó thay quần áo lui về phòng tắm phía sau tắm rửa. Kỳ thực hắn đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, vì sao trên người tên kia có một cỗ mùi vị nước tiểu…

Tắm xong đến lúc ra dùng bữa tối cũng không thấy người nọ, trong lòng Hách Liên Tuyệt không khỏi vùng lên ngọn lửa giận, cũng không quản hắn, đè nén tức giận qua loa ăn tối.

Đến khi dung xong bữa tối vẫn không thấy người nọ, Hách Liên Tuyệt rốt cục phát hỏa, cả giận nói: “Dạ Tầm đâu?”

Nhóm tỳ nữ bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống lắc đầu ý bảo không biết.

Ám vệ núp trong bóng tối hiện thân nói: “Hồi cốc chủ, Dạ hộ vệ đi hình phòng rồi.”

“Hình phòng?” Hách Liên Tuyệt nhíu mày, đứng dậy đi về phía hình phòng.

Còn chưa ra khỏi cửa, chỉ thấy Dạ Tầm thân mình toàn vết roi đi đến, thấy hắn thì vội vàng quỳ xuống.

“Chủ tử, thuộc hạ thỉnh tội.”

Hách Liên Tuyệt thấy hắn trên người toàn vết thương đỏ tươi, cơn tức cũng không phát tiết được, hung hang nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu đựng tức giận phất tay áo ly khai.

“Đưa hắn về!”

Nghe cốc chủ phân phó, lập tức có thị vệ khác đến nâng Dạ Tầm dẫn về phòng.

Dạ Tầm thấy bóng lưng tức giận của chủ tử rời đi, trong long càng sốt ruột. Hắn đã tới hình phòng lãnh phạt rồi, sao chủ tử vẫn còn tức giận như vậy? Đến cùng thì phải làm như thế nào mới khiến chủ tử nguôi giận?

“Dạ hộ vệ, thương thế của ngươi nặng như vậy hay là trở về phòng mời đại phu đến xem a!”

Dạ Tầm làm gì còn tâm trạng quan tâm đến vết thương trên người mình, lắc đầu gạt hộ vệ đang đỡ hắn ra, nhịn đau đi về phía Hách Liên Tuyệt rời đi.

Các hộ vệ khác đều biết Dạ Tầm trước nay trung tâm, một lòng hướng về cốc chủ, nghĩ đến không nhận được sự tha thứ từ cốc chủ chắc chắn không trở về phòng, cũng đành thở dài mắc hắn đi.

Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, đêm xuống thì bắt đầu có mưa nhỏ, mơ hồ càng ngày càng nặng hạt. Dạ Tầm chịu đựng vết thương bị mưa xối đau nhói, không rên tiếng nào quỳ gối trong viện Hách Liên Tuyệt.

Thẳng đến mưa càng ngày càng lớn, Dạ Tầm mới không chịu nổi thở mạnh.

Hách Liên Tuyệt lúc đầu đã lên giường đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng mưa to, vừa xen lẫn tiếng thở kỳ quái, lúc này mới xuống giường mở cửa ra nhìn.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, lửa giận ban nãy đè nén bây giờ chầm chậm tăng lên! Hung tợn trừng mắt nhìn người run rẩy trong mưa, vết thương trên người bị nước cọ rửa, máu chảy xuống cùng nước mưa hòa vào một thể, nhiễm đỏ mặt đất.

Thấy chủ tử mở cửa, Dạ Tầm gượng ép nở nụ cười, suy yếu nói: “Chủ tử, thuộc hạ thỉnh tội.”

Hách Liên Tuyệt nhìn người sắp không gượng nổi, trầm mặt, mấy bước tiến đến, cả giận nói: “Ngươi muốn tự sát sao? Ai muốn trị tội ngươi?!”

Dạ Tầm khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mưa hất vào trong mắt, có chút mơ hồ nhìn không rõ diện mạo chủ tử nhà mình, suy yếu nhắm hai mắt lại tựa hồ sắp ngã.

Hách Liên Tuyệt cau mày, nhịn xuống tức giận ôm ngang tên gia hỏa này vào trong phòng, hung hăng ném hắn vào trong hồ tắm ấm áp.

Dạ Tầm bị ấm áp kích thích mà giật mình, tuy nước rất ấm, nhưng vết thương trên người vẫn đau nhức. Huống hồ hắn hiện tại không còn khí lực, vừa vào bể giống như chìm xuống, vô lực lại ngước đầu lên mặt nước.

Hách Liên Tuyệt thấp giọng mắng một câu, lúc này mới xuống bể xách người này lên, cho hắn dựa vào lồng ngực mình, nét mặt vẫn hung hăng trừng hắn, tay cởi quần áo lại không tự chủ được nhẹ nhàng một chút.

Dạ Tầm trên người vừa ấm vừa đau, có chút không phân rõ cảm giác gì rồi, mơ màng ngủ mê mang ở trong lòng Hách Liên Tuyệt.

Hách Liên Tuyệt vỗ mặt hắn, thấy hắn ngất đi rồi mới bất đắc dĩ thở dài, phân phó người gọi đại phu tới.

Ngày thứ hai, lúc Dạ Tầm tỉnh lại vết thương trên người còn đau rát, cũng không nhớ rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, vì sao lại nằm trên giường chủ tử. Quay đầu thấy chủ tử mặt âm trầm ngồi một bên uống trà, Dạ Tầm trong long có chút thấp thỏm muốn đứng dậy.

“Nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích!”

Chủ tử quát lớn dọa Dạ Tầm giật mình, vội vã nghe lời nằm xuống, lại không dám động đậy.

copyright © 2025 powered by Fabet   sitemap