Truyện Một Nhà Dưới Chân Núi_kèo phạt góc nhà cái
Thể thao 2025-01-11 04:13:58
0
Nghe nói rất nhiềunăm trước,ệnMộtNhàDướiChânNúkèo phạt góc nhà cái có một địa nô (gần như kiểu nô lệ) sống dưới chân núi thượngcổ, sau đó Địa Nô này cưới một cô gái câm, sinh hạ ba nhi tử. Ba nhi tửnày lại lấy vợ sinh con, tiếp tục sinh sôi, dần dần thành thôn. Thôn này bị người ngoài gọi là Vọng Tộc thôn. Hơn nghìn năm nay, người Vọng Tộcvẫn cứ sống trong thôn như vậy, coi chừng chỗ đất cằn cỗi mà địa nô kialưu lại, coi chừng cung phụng thần miếu của Kiếm Linh và Địa Nô.
=== =========
Đây là một gian phòng dùng đá cùng cọc gỗ cỏ tranh dựng lên, trời mưa sẽdột. Nửa ngồi ở trước bếp lò nhóm lửa, nàng đang sắc thuốc cho phụ thân. Mặc dù biết phụ thân uống thuốc cũng không thể tốt lên được, nhưng dược này nàng vẫn muốn sắc.
Nhẫn Đông muội muội của Bán Hạ ngồi ở một bên thêu thùa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.
"Tỷ, bên ngoài tuyết rơi rất lớn đấy."
Bán Hạ vừa đem củi khô bỏ vào bếp vừa nói: "Muội đi vào trong phòng nhìn một chút xem cha thế nào rồi?"
Nhẫn Đông nghe thế rời đi nhìn một chút, trở lại nói: "Tỷ, cha vẫn như vậy, vẫn đang ngủ, chưa tỉnh lại."
Bán Hạ cười khổ, tiếp tục nhóm lửa, lúc này nàng phát hiện không còn củi:"Nhẫn Đông, đi ra ngoài sân giúp ta lấy chút củi đến đây đi."
Nhẫn Đông đặt tay đến trước bếp lò sưởi ấm, trong miệng không tình nguyệnnói: "Bên ngoài lạnh lắm, tỷ, chúng ta hình như hết củi rồi."
Bán Hạ suy nghĩ một chút thì nhớ ra, hôm qua củi không còn bao nhiêu, nhưng vì vội vàng mà quên mất, hơn nữa bây giờ trời đang có tuyết, đường núikhó đi, làm sao có thể lên núi đốn củi?
Nhẫn Đông thấy thế, đềnghị: "Ta đi nhà Mộc Dương xin một chút nha?" Mộc Dương là vị hôn phuchưa cưới của Nhẫn Đông, từ nhỏ lớn lên với nhau.
Bán Hạ nghe lắc đầu một cái: "Không cần, còn chưa thành thân đâu, ba ngày năm bữa chạyđến nhà người ta xin xỏ, không thể để cho người ta xem thường." Nói xong nàng đứng lên: "Mấy ngày trước đây ta đi qua thần miếu thì nhớ bên cạnh thần miếu có rất nhiều lá khô chất thành đống, hiện tại ta đi lấy mộtchút , tạm thời thay củi đốt."
Nhẫn Đông suy nghĩ một chút ngàyhôm nay rất lạnh, nếu đi nhà Mộc Dương tất nhiên là mình phải tự đi,liền nói: "Như vậy cũng tốt, vậy tỷ đi đi."
Bán Hạ vào nhà khoáccái áo lông cừu dầy cộm nặng nề rách nát mà phụ thân cho, lại đi giày da hươu, lúc này mới ra ngoài phân phố cho Nhẫn Đông: "Nhẫn Đông, muội ởnhà trông bếp, ta đi ra ngoài sẽ rất nhanh trở về."
Nhẫn Đông gật đầu: "Được, vậy tỷ mau đi đi."
Khi Bán Hạ cõng lên cái giỏ làm bằng trúc, nhấc rèm cửa dầy cộm nặngnề lên đi ra khỏi nhà thì lúc này mới phát hiện ra ngay cả khi nàng đã mặc rất nhiều đồ nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Mùa đông năm nay, thực sự quá lạnh.
Giờ phút này trời đã tối đen, gió tuyết nổi lên, bên ngoài căn bản không có một ai, ngay cả tiếng chim cũng không hề nghe thấy. Cả núi Thượng Cổ to lớn đồ sộ bị bao phủ, cả thôn tối đen mà lạnh lẽo, giống như bị thếgiới vứt bỏ .
Bán Hạ không biết năm đó lão tổ tông Địa Nô tại sao lại lựa chọn một nơi vắng vẻ mà cô lạnh như vậy mà sống, khiến cho concháu đời sau phải trải qua cuộc sống khốn khổ gần như bị ngăn cách vớithế giới bên ngoài. Trên thực tế, nếu không phải trong núi này có kỳtrân luôn thu hút tầng tầng lớp lớp người hái thuốc và tầm bảo tới thìkhông biết người Vọng Tộc phải sống cuộc sống không biết ngoài núi baonhiêu năm nữa.
Đường dưới chân gập ghềnh , Bán Hạ cúi đầu, đi rất chậm, những bông tuyết nhẹ nhào vào mặt nàng, nàng cảm thụ lạnh lẽokhác thường này, trong lòng cũng đang âm thầm hướng Kiếm Linh và lão tổtông Địa Nô lão cầu nguyện: hi vọng phụ thân có thể sống thêm mấy năm!
Lúc vào tới trong thôn, nàng từ xa đã thấy nhà Tộc trưởng, chỉ thấy phòngTộc trưởng vẫn sáng đèn, trong nội tâm khẽ động, nghĩ tới nếu gặp Tộctrưởng thì phải nói thế nào.
Đợi đi tới trước cửa nhà Tộc trưởng, nàng nhẹ nhàng tiến lên gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh giànua của Tộc trưởng: "Vào đi."
Người ra mở cửa là thê tử của tộctrưởng, người trong thôn đều gọi bà là lão mụ mụ. Lão mụ mụ mặt đầy nếpnhăn lộ ra vẻ từ ái, nàng trìu mến kéo Bán Hạ vào nhà, nắm bàn tay lạnhlẽo của nàng đi đến bên lò bếp hơ lửa: "Có chuyện gì gấp thế, trời lạnhnhư thế này lại chạy tới đây, nhìn xem ngươi đã đông lạnh rồi này."
Bán Hạ khẽ cười: "Lão mụ mụ, ta tìm Tộc trưởng ."
Lúc này tiếng Tộc trưởng từ giữa nhà truyền tới: "Để Bán Hạ vào đi."
Bán Hạ đi vào trong phòng, lại thấy Tộc trưởng đang ngồi dưới đèn lật xemchuyện cũ của Vọng Tộc, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng. Nàng lập tức vội khom người chào một cái: "Tộc trưởng."
Đôi mắt sáng rõ của Tộctrưởng rời khỏi cuốn sách trên tay, từ từ chuyển sang người Bán Hạ. Nhìn cô nương trẻ tuổi đứng trước mặt mình này, ý bảo Bán Hạ ngồi xuống bồđoàn đầu kháng*.
(*) ở phương bắc khí hậu rét lạnh, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng
=== =========
Đây là một gian phòng dùng đá cùng cọc gỗ cỏ tranh dựng lên, trời mưa sẽdột. Nửa ngồi ở trước bếp lò nhóm lửa, nàng đang sắc thuốc cho phụ thân. Mặc dù biết phụ thân uống thuốc cũng không thể tốt lên được, nhưng dược này nàng vẫn muốn sắc.
Nhẫn Đông muội muội của Bán Hạ ngồi ở một bên thêu thùa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.
"Tỷ, bên ngoài tuyết rơi rất lớn đấy."
Bán Hạ vừa đem củi khô bỏ vào bếp vừa nói: "Muội đi vào trong phòng nhìn một chút xem cha thế nào rồi?"
Nhẫn Đông nghe thế rời đi nhìn một chút, trở lại nói: "Tỷ, cha vẫn như vậy, vẫn đang ngủ, chưa tỉnh lại."
Bán Hạ cười khổ, tiếp tục nhóm lửa, lúc này nàng phát hiện không còn củi:"Nhẫn Đông, đi ra ngoài sân giúp ta lấy chút củi đến đây đi."
Nhẫn Đông đặt tay đến trước bếp lò sưởi ấm, trong miệng không tình nguyệnnói: "Bên ngoài lạnh lắm, tỷ, chúng ta hình như hết củi rồi."
Bán Hạ suy nghĩ một chút thì nhớ ra, hôm qua củi không còn bao nhiêu, nhưng vì vội vàng mà quên mất, hơn nữa bây giờ trời đang có tuyết, đường núikhó đi, làm sao có thể lên núi đốn củi?
Nhẫn Đông thấy thế, đềnghị: "Ta đi nhà Mộc Dương xin một chút nha?" Mộc Dương là vị hôn phuchưa cưới của Nhẫn Đông, từ nhỏ lớn lên với nhau.
Bán Hạ nghe lắc đầu một cái: "Không cần, còn chưa thành thân đâu, ba ngày năm bữa chạyđến nhà người ta xin xỏ, không thể để cho người ta xem thường." Nói xong nàng đứng lên: "Mấy ngày trước đây ta đi qua thần miếu thì nhớ bên cạnh thần miếu có rất nhiều lá khô chất thành đống, hiện tại ta đi lấy mộtchút , tạm thời thay củi đốt."
Nhẫn Đông suy nghĩ một chút ngàyhôm nay rất lạnh, nếu đi nhà Mộc Dương tất nhiên là mình phải tự đi,liền nói: "Như vậy cũng tốt, vậy tỷ đi đi."
Bán Hạ vào nhà khoáccái áo lông cừu dầy cộm nặng nề rách nát mà phụ thân cho, lại đi giày da hươu, lúc này mới ra ngoài phân phố cho Nhẫn Đông: "Nhẫn Đông, muội ởnhà trông bếp, ta đi ra ngoài sẽ rất nhanh trở về."
Nhẫn Đông gật đầu: "Được, vậy tỷ mau đi đi."
Khi Bán Hạ cõng lên cái giỏ làm bằng trúc, nhấc rèm cửa dầy cộm nặngnề lên đi ra khỏi nhà thì lúc này mới phát hiện ra ngay cả khi nàng đã mặc rất nhiều đồ nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Mùa đông năm nay, thực sự quá lạnh.
Giờ phút này trời đã tối đen, gió tuyết nổi lên, bên ngoài căn bản không có một ai, ngay cả tiếng chim cũng không hề nghe thấy. Cả núi Thượng Cổ to lớn đồ sộ bị bao phủ, cả thôn tối đen mà lạnh lẽo, giống như bị thếgiới vứt bỏ .
Bán Hạ không biết năm đó lão tổ tông Địa Nô tại sao lại lựa chọn một nơi vắng vẻ mà cô lạnh như vậy mà sống, khiến cho concháu đời sau phải trải qua cuộc sống khốn khổ gần như bị ngăn cách vớithế giới bên ngoài. Trên thực tế, nếu không phải trong núi này có kỳtrân luôn thu hút tầng tầng lớp lớp người hái thuốc và tầm bảo tới thìkhông biết người Vọng Tộc phải sống cuộc sống không biết ngoài núi baonhiêu năm nữa.
Đường dưới chân gập ghềnh , Bán Hạ cúi đầu, đi rất chậm, những bông tuyết nhẹ nhào vào mặt nàng, nàng cảm thụ lạnh lẽokhác thường này, trong lòng cũng đang âm thầm hướng Kiếm Linh và lão tổtông Địa Nô lão cầu nguyện: hi vọng phụ thân có thể sống thêm mấy năm!
Lúc vào tới trong thôn, nàng từ xa đã thấy nhà Tộc trưởng, chỉ thấy phòngTộc trưởng vẫn sáng đèn, trong nội tâm khẽ động, nghĩ tới nếu gặp Tộctrưởng thì phải nói thế nào.
Đợi đi tới trước cửa nhà Tộc trưởng, nàng nhẹ nhàng tiến lên gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh giànua của Tộc trưởng: "Vào đi."
Người ra mở cửa là thê tử của tộctrưởng, người trong thôn đều gọi bà là lão mụ mụ. Lão mụ mụ mặt đầy nếpnhăn lộ ra vẻ từ ái, nàng trìu mến kéo Bán Hạ vào nhà, nắm bàn tay lạnhlẽo của nàng đi đến bên lò bếp hơ lửa: "Có chuyện gì gấp thế, trời lạnhnhư thế này lại chạy tới đây, nhìn xem ngươi đã đông lạnh rồi này."
Bán Hạ khẽ cười: "Lão mụ mụ, ta tìm Tộc trưởng ."
Lúc này tiếng Tộc trưởng từ giữa nhà truyền tới: "Để Bán Hạ vào đi."
Bán Hạ đi vào trong phòng, lại thấy Tộc trưởng đang ngồi dưới đèn lật xemchuyện cũ của Vọng Tộc, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng. Nàng lập tức vội khom người chào một cái: "Tộc trưởng."
Đôi mắt sáng rõ của Tộctrưởng rời khỏi cuốn sách trên tay, từ từ chuyển sang người Bán Hạ. Nhìn cô nương trẻ tuổi đứng trước mặt mình này, ý bảo Bán Hạ ngồi xuống bồđoàn đầu kháng*.
(*) ở phương bắc khí hậu rét lạnh, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng