Truyện Đừng Làm Thú Cưng Ảo Của Đàn Ông_ti so blu

Thú cưng điện tử - Chương 1

Edit: cơm trắng chan cà phê

"Sau khi AI phản loạn,ệnĐừngLàmThúCưngẢoCủaĐànÔti so blu chúng ta không thể sử dụng Internet được nữa. Robot thông minh thì giết người một cách bừa bãi, thật là đáng sợ."

Tương Nam Lý bị trói gô trên giường, khóa thắt lưng buộc chặt, kín kẽ khiến cho anh trông như một đòn thịt chả đã sẵn sàng được cắt lát.

Anh trơ mắt nhìn vật thể trước mặt, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.

Căn phòng tối tăm, mịt mù, ánh đèn lại trắng lóa soi rọi lên bốn bức tường bê tông xám xịt dán chi chít những tấm áp phích được in ở những thời đại khác nhau. Đặc biệt, không có cửa sổ.

Một người máy đang trần truồng ngồi trên ghế tựa, có lẽ vì không có đặc thù giới tính nên nó không cần mặc quần áo. Cơ thể nó có cấu trúc từ những hình dạng chỉnh tề, ngăn nắp, ví dụ như phần đầu có hình lập phương, phần thân là hình hộp chữ nhật, phần hông lại là hình chóp tam giác.

Bây giờ, phần thân của nó đang mở rộng, những sợi dây như ống nghe mạch tim đang thò ra ngoài, sờ loạn trên người của Tương Nam Lý.

Tương Nam Lý nghĩ thứ quái dị trước mặt mình hẳn là một bác sĩ.

Anh không khỏi băn khoăn không biết vì sao mình lại lưu lạc đến hoàn cảnh này.

Mọi thứ bắt đầu bằng lời chào mến yêu của anh "Chào đằng ấy. What year is this now*?" với một anh chàng tóc vàng mắt xanh đẹp trai lai láng:

*Năm nay là năm bao nhiêu vậy?

Bác sĩ người máy mở sổ bệnh án trên máy tính, bắt đầu ghi chú: "Bạn vừa rời khỏi khoang đông lạnh đúng không? May quá, bạn đã tránh thoát được 300 năm chiến loạn. Bây giờ chúng ta đang sống trong thời hòa bình, nhưng không còn ở trên mặt đất nữa."

Trông Tương Nam Lý như một con mèo hoang bị đưa đi triệt sản khi vừa mờ mịt vừa hoảng sợ nhìn đối phương.

Ký ức của anh vẫn còn tồn đọng ở ngày hôm qua: Anh là Tương Nam Lý, là một nhà nghiên cứu lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Vì mắc bệnh ung thư nên bác sĩ khuyên bảo anh nên vào khoang đông lạnh, có thể kí kết một bản cam kết đảm bảo cho thân thể của anh luôn được bảo quản thích đáng.

Sau đó anh rơi vào hôn mê, tỉnh lại lần đầu tiên cách đây vài tiếng trước.

Tương Nam Lý rời khỏi khoang đông lạnh, khi vừa mở cửa bước ra ngoài liền đụng phải một người lính đặc chủng trang bị võ giáp đầy đủ.

Người lính cởi bỏ chiếc mũ giáp công nghệ cao, lộ ra một gương mặt tinh xảo như được lập trình trong trò chơi.

Tuân thủ nguyên tắc lịch sự, thân thiện, Tương Nam Lý thận trọng chào hỏi đối phương. Ngay lập tức trước mắt anh lại tối sầm, hiển nhiên là bị chuốc thuốc mê.

Lần thứ hai tỉnh lại thì đã là bây giờ, bị nhốt trong một phòng kín như là phòng khám.

"Ò ó*, tình trạng cơ thể của bệnh nhân ổn định, tinh thần không ổn định." Bác sĩ người máy lẩm bẩm, tay gõ phím lia lịa: "Cũng không quá bất ngờ, dù sao cũng đã nằm trong khoang đông lạnh tận 800 năm. Tôi làm y tế lâu như vậy mà cũng lần đầu tiên thấy trường hợp này. Chắc chắn hồi đó anh rất giàu!"

*Raw 喔喔: tiếng gì vậy =))) gà gáy hả

Bàn phím trông như hai chiếc bàn tròn hình quả trứng. (*)

Lời của editor: Chú thích (*) này là của tác giả

"Mức độ cơ giới hóa: 0; sức khỏe: 37 điểm, yếu. Kết quả khám bệnh: xơ phổi, ung thư dạ dày."

"Anh còn sống được cũng phải cảm ơn đội điều tra nhờ họ tiêm một liều thuốc cho anh. Tôi nói thật, đắt lắm đó. Cũng may hiện tại không thu phí. Nhưng lần sau không có may mắn như vậy nữa đâu."

"Không tìm thấy DNA của anh trên hệ thống. Thông tin cá nhân cũng thiếu, sau này anh có thể đăng kí lại ở trung tâm dữ liệu (*)."

Bác sĩ thu ống nghe khám bệnh vào khoang bụng, cánh tay robot mò mẫm trên bàn dụng cụ vô trùng.

"Tôi cần phải cấy thẻ ID nhận dạng vào trong người anh, anh có thể đồng ý hoặc... không có hoặc. Dù cho anh có không muốn đi nữa tôi cũng phải trang bị cho anh."

Bác sĩ người máy gỡ ngón trỏ xuống, gắn một con dao phẫu thuật vào.

Tương Nam Lý nhìn thấy con dao phẫu thuật ấy lóe sáng.

Bác sĩ tiêm thuốc mê lên cổ tay Tương Nam Lý, sao đó cắt da ra.

Tương Nam Lý ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng không biết máu chảy nhiều hay ít.

Bác sĩ dùng nhíp cấy một con chip có kích thước bằng một thẻ game NS vào trong người anh.

Tương Nam Lý cảm thấy rằng có hơi kích thích khi ngày đầu tiên tỉnh lại đã bị ép buộc cải tạo thân thể.

"Thẻ ID là một con chip thủy tinh, có chức năng hỗ trợ và lưu trữ. Không cần mạng cũng có thể sử dụng. Anh yên tâm, thứ này là phúc lợi xã hội, không thu tiền."

"Anh còn có thể mua thêm các gói cài đặt khác đi kèm thẻ ID. Ví dụ như "Nhập môn nguyên lý Cyborg", "Kĩ thuật gien", "Kĩ thuật máy móc sơ cấp", "Thợ đào vàng"... Ồ, tôi quên mất anh chưa có thẻ tín dụng. Nhưng tôi có thể giới thiệu cho anh công ty cho vay."

"Thẻ ID sẽ được kích hoạt sử dụng thông qua dòng điện sinh học thần kinh. Cụ thể hơn thì đó là @#¥#¥%, hồi đại học tôi học những thứ này, tiếc là anh nghe không hiểu."

Bác sĩ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tương Nam Lý, đặt một chiếc kính một mắt lên sóng mũi của anh, giọng điệu ôn hòa hiếm có: "Anh thử nhìn xem thẻ ID này dùng được không, lâu rồi tôi không cứu trợ con người có mức độ cơ giới hóa là 0... Ngoại trừ những thứ được trồng trong Nhà kính (*), nếu những thứ đó được xem là con người."

Hiểu theo nghĩa nào đó thì Tương Nam Lý là một người có trình độ học thức khá cao.

Tuy vẫn chưa hiểu rõ về thế giới này nhưng anh đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trên mặt kính thủy tinh điện tử chợt xuất hiện vài dòng chữ.

【 Đang tải dữ liệu 】

【 Đã đọc xong thông tin cá nhân 】

ID công dân: Q117-XJDHANSHJK (tạm thời chưa có tên)

- Mức độ cơ giới hóa: 1/100

- Trạng thái tinh thần: cấp? [ Nhấp chuột để kiểm tra trạng thái tinh thần ]

【 Đã trang bị phần cứng 】

1. Thẻ ID (thẻ công dân màu xanh lục)



【 Đã trang bị phần mềm 】

1. Hệ thống đọc dữ liệu (có sự cho phép của bên còn lại, bạn có thể đọc các thông tin cơ bản)

2. 《 Trình độ học vấn (Phiên bản giáo dục mầm non) 》[ Chưa sử dụng] (Nhấp chuột để đọc)

- Số dư tài khoản: 0

Kính điện tử có bốn chức năng cơ bản.

【 Thông tin cá nhân 】, 【 Liên lạc 】, 【 Bưu phẩm 】, 【 Mã QR 】.

Tương Nam Lý nghiêng đầu, nhìn bác sĩ người máy ở bên cạnh.

Trên mặt kính hiện lên vài dòng chữ

【 Andrew 】

- Mức độ cơ giới hóa: 99/100