Truyện Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn_truc tiep bong da 90 phut
Ngoại Hạng Anh 2025-01-11 04:16:15
0
Sau khi trang hoàng lại phòng ngủ nhỏ,ệnGiảNgốcCùngVaiÁcMùKếtHôtruc tiep bong da 90 phut Bùi Ý bắt đầu im lặng nhìn bản thân mình trong gương.
Rất nhanh ngoài cửa phát ra tiếng kêu lớn, "Tiểu thiếu gia, cậu làm gì trong đó mà lâu vậy? Bùi tiên sinh đã dọn xong đồ đứng ở cửa chờ người! Nếu để chậm trễ chuyện quan trọng thì không ai giúp được người nữa đâu!"
Bùi Ý trầm tĩnh hồi lâu bỗng nhúc nhích.
Cậu vươn đôi bàn tay xinh đẹp tháo chiếc vòng ngọc bội trên cổ ra, vứt đại trên giường rồi đi đến cửa phòng.
Vừa mới tới gần cửa, vì cửa không khoá nên đột nhiên có người dùng lực mạnh đẩy từ ngoài vào, suýt chút nữa va trúng Bùi Ý.
Dì bảo mẫu trung niên cũng cảm thấy nguy hiểm nhưng trên mặt lại chẳng mảy may một ý xin lỗi nào
"Giờ mới chịu ra sao?"
"Cậu có thể làm thân với Bạc gia là may mắn lắm rồi! Một tên ngốc còn bày đặt từ chối?"
Bùi Ý nhìn chằm chằm sắc mặt của vị bảo mẫu cao cao tại thượng này, đến mức bà ta chẳng phát hiện ra khí lạnh trong mắt cậu.
Bảo mẫu quên mất thân phận mà buông lời quở trách, đến khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu thì giật mình im lặng. Bùi Ý lười bố thí cho bà ta ánh mắt, cất bước vòng qua người bà mà đi.
Bảo mẫu nhìn chằm chằm Bùi Ý rời đi, hơi khó hiểu mà nghĩ thầm
'Tên ngốc này khôn ra rồi sao?'
Ánh mắt ban nãy so với hồi trước hoàn toàn khác xa, trông rất đáng sợ!
Đến khi bà nhìn thấy Bùi Ý vẫn mặc áo dài tay kín mít kia, sự kinh ngạc ban nãy biến mất, thay vào đó là lời châm chọc.
"Đổi tính cái gì chứ? Trời nóng thế này còn mặc quần áo như vậy, đúng là tên ngốc!"
Bà ta thầm nói, lén lút vào phòng ngủ của cậu.
...
Bùi Ý mới ra biệt thự thì thấy một chiếc màu đen xe đậu ở cửa.
Cửa sổ sau xe hạ xuống, người đàn ông trung niên ló đầu ra, nhìn Bùi Ý tới muộn mà vẫn khoan thai như vậy, chân mày nhíu lại lộ vẻ khó chịu, "Còn đứng ngay ngốc ở đó làm gì? Mau lên xe!"
Bùi Ý thầm cười lạnh, chậm rì bước tới phía sau xe mà mở cửa ngồi xuống.
Xe nhanh chóng khởi động.
Người đàn ông trung niên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói, "Chờ lát nữa đến Bạc gia mày cứ theo sát tao, dù có bước vào cửa nhà này cũng chưa đến lượt mày lên tiếng"
"Đừng có ngu ngốc làm cho Bùi gia mất thể diện, không thì đừng trách tao không bỏ qua cho mày!"
Bùi Ý mắc điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ này của cậu, tức giận nói "Trong đầu mày đều chứa thứ vớ vẩn, có nói chắc cũng chả hiểu gì."
"......"
Bùi Ý cảm thấy hơi buồn cười.
Không rõ?
Vừa xuyên không là xuyên thẳng vào quyển sách này, chỉ mình cậu rõ hơn bất cứ ai. Quyển sách này tên là《 Hào Môn Thác Ái 》là một quyển tiểu thuyết đam mỹ máu chó!
Tóm tắt thì vai chính Bùi thiếu gia bị tráo đổi thân phận, nhờ vào thực lực của bản thân mà vươn lên, được các gia đình địa vị cao để ý, kết thúc bộ truyện là tìm được người trong lòng cùng nhau xây dựng sự nghiệp.
Tất nhiên, nhân vật chính trong sách họ Bùi không phải là Bùi Ý.
Tuy cũng là họ Bùi, cũng là Bùi thiếu gia, nhưng nguyên chủ Bùi Ý chỉ là một nhân vật pháo hôi, ba thì mất sớm, mẹ thì không thấy đâu.
Năm nguyên chủ mười tuổi, bị người ta đẩy xuống hồ suýt chết đuối, đến khi tỉnh lại thì thành một đứa trẻ ngốc nghếch. Những ngày bình thường cậu đều im lặng như người câm, nhưng lâu lâu lại phát điên, sớm trở thành trò cười được đồn đại trong kinh thành. Vì vậy mà đến cả bảo mẫu cũng có gan leo lên đầu cậu ngồi.
Người đàn ông ngồi kế cậu là chú của nguyên chủ, hiện tại toàn bộ tập đoàn đều do Bùi Như Chương quản lí. Hắn giành được cái mác 'yêu thương cháu trai' nên được coi là có tiếng. Mỗi lần dự tiệc đều mang theo nguyên chủ ăn mặc đoan trang, đi một vòng quanh buổi tiệc, sau lưng lại đối xử với cậu không bằng một con chó.
Hắn suốt ngày nhốt nguyên chủ trong phòng ngủ, một ngày ba bữa cứ thế mà đưa cơm, hắn mà có không vui thì đều lôi cậu ra đất đánh mắng. Lợi dụng việc cậu đã qua 22 tuổi, nghe theo Bạc gia xúi giục mà coi cậu thành quân bài cho lợi ích thương nghiệp của hắn, hại cậu phải kết hôn với nhị thiếu gia họ Bạc mắt mù kia.
Này mà gọi là chú ruột á?
Chẳng khác gì tên lòng lang dạ sói, thật ra chỉ muốn nguyên chủ chết quách đi cho rồi!
Hai hôm trước, nguyên chủ nghe tin kết hôn như bị thứ gì kích thích, phát điên chạy ra sau nhà nhảy xuống hồ. Không chừng nhờ việc này mà cậu mới dễ dàng xuyên vào cơ thể Bùi Ý này.
Bùi Ý nhìn những khung cảnh lướt qua từ cửa sổ, cố gắng nhớ lại những nội dung trong cuốn tiểu thuyết này,《 Hào Môn Thác Ái 》 miêu tả về Bùi Ý không nhiều, nhưng gọp lại cũng đủ hiểu những tình tiết dẫn đến cái chết.
Bùi gia với Bạc gia vì công việc nên mới liên hôn, Nhị thiếu gia họ Bạc cũng chẳng ưa nguyên chủ, ngày thường chẳng hề để ý đến cậu.
Sau này Bạc gia bắt đầu lục đục tranh chấp quyền lợi, nguyên chủ vô dụng bị đuổi khỏi nhà, chờ đến khi Bạc gia báo án thì thứ tìm được lại là thi thể chết thảm giữa sông.
Không đụng không chạm bất kì ai, nhưng vẫn bị cuốn vào tranh đấu bắt buột pháo hôi phải kết thúc vai diễn.
Bùi Ý nghĩ đến cái kết cục vô lí này, trong lòng thầm giơ ngón giữa với cái cốt truyện này.
Không còn gì để nói.
Hận nhất chính là bản thân mình.
...
Chiếc xe rất nhanh đã đến trang viên Bạc gia. Bùi Như Chương và Bùi Ý được người hầu dẫn dến phòng tiếp khách nhà họ Bạc.
Đứng đầu là Bạc lão gia gật đầu chào hỏi, "Bùi đổng, đã lâu không gặp, hiện tại đứa cháu nội của ta mắt có chút vấn đề, không tiện ra tiếp đón, làm phiền ngài đi một chuyến rồi."
Rất nhanh ngoài cửa phát ra tiếng kêu lớn, "Tiểu thiếu gia, cậu làm gì trong đó mà lâu vậy? Bùi tiên sinh đã dọn xong đồ đứng ở cửa chờ người! Nếu để chậm trễ chuyện quan trọng thì không ai giúp được người nữa đâu!"
Bùi Ý trầm tĩnh hồi lâu bỗng nhúc nhích.
Cậu vươn đôi bàn tay xinh đẹp tháo chiếc vòng ngọc bội trên cổ ra, vứt đại trên giường rồi đi đến cửa phòng.
Vừa mới tới gần cửa, vì cửa không khoá nên đột nhiên có người dùng lực mạnh đẩy từ ngoài vào, suýt chút nữa va trúng Bùi Ý.
Dì bảo mẫu trung niên cũng cảm thấy nguy hiểm nhưng trên mặt lại chẳng mảy may một ý xin lỗi nào
"Giờ mới chịu ra sao?"
"Cậu có thể làm thân với Bạc gia là may mắn lắm rồi! Một tên ngốc còn bày đặt từ chối?"
Bùi Ý nhìn chằm chằm sắc mặt của vị bảo mẫu cao cao tại thượng này, đến mức bà ta chẳng phát hiện ra khí lạnh trong mắt cậu.
Bảo mẫu quên mất thân phận mà buông lời quở trách, đến khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu thì giật mình im lặng. Bùi Ý lười bố thí cho bà ta ánh mắt, cất bước vòng qua người bà mà đi.
Bảo mẫu nhìn chằm chằm Bùi Ý rời đi, hơi khó hiểu mà nghĩ thầm
'Tên ngốc này khôn ra rồi sao?'
Ánh mắt ban nãy so với hồi trước hoàn toàn khác xa, trông rất đáng sợ!
Đến khi bà nhìn thấy Bùi Ý vẫn mặc áo dài tay kín mít kia, sự kinh ngạc ban nãy biến mất, thay vào đó là lời châm chọc.
"Đổi tính cái gì chứ? Trời nóng thế này còn mặc quần áo như vậy, đúng là tên ngốc!"
Bà ta thầm nói, lén lút vào phòng ngủ của cậu.
...
Bùi Ý mới ra biệt thự thì thấy một chiếc màu đen xe đậu ở cửa.
Cửa sổ sau xe hạ xuống, người đàn ông trung niên ló đầu ra, nhìn Bùi Ý tới muộn mà vẫn khoan thai như vậy, chân mày nhíu lại lộ vẻ khó chịu, "Còn đứng ngay ngốc ở đó làm gì? Mau lên xe!"
Bùi Ý thầm cười lạnh, chậm rì bước tới phía sau xe mà mở cửa ngồi xuống.
Xe nhanh chóng khởi động.
Người đàn ông trung niên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói, "Chờ lát nữa đến Bạc gia mày cứ theo sát tao, dù có bước vào cửa nhà này cũng chưa đến lượt mày lên tiếng"
"Đừng có ngu ngốc làm cho Bùi gia mất thể diện, không thì đừng trách tao không bỏ qua cho mày!"
Bùi Ý mắc điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ này của cậu, tức giận nói "Trong đầu mày đều chứa thứ vớ vẩn, có nói chắc cũng chả hiểu gì."
"......"
Bùi Ý cảm thấy hơi buồn cười.
Không rõ?
Vừa xuyên không là xuyên thẳng vào quyển sách này, chỉ mình cậu rõ hơn bất cứ ai. Quyển sách này tên là《 Hào Môn Thác Ái 》là một quyển tiểu thuyết đam mỹ máu chó!
Tóm tắt thì vai chính Bùi thiếu gia bị tráo đổi thân phận, nhờ vào thực lực của bản thân mà vươn lên, được các gia đình địa vị cao để ý, kết thúc bộ truyện là tìm được người trong lòng cùng nhau xây dựng sự nghiệp.
Tất nhiên, nhân vật chính trong sách họ Bùi không phải là Bùi Ý.
Tuy cũng là họ Bùi, cũng là Bùi thiếu gia, nhưng nguyên chủ Bùi Ý chỉ là một nhân vật pháo hôi, ba thì mất sớm, mẹ thì không thấy đâu.
Năm nguyên chủ mười tuổi, bị người ta đẩy xuống hồ suýt chết đuối, đến khi tỉnh lại thì thành một đứa trẻ ngốc nghếch. Những ngày bình thường cậu đều im lặng như người câm, nhưng lâu lâu lại phát điên, sớm trở thành trò cười được đồn đại trong kinh thành. Vì vậy mà đến cả bảo mẫu cũng có gan leo lên đầu cậu ngồi.
Người đàn ông ngồi kế cậu là chú của nguyên chủ, hiện tại toàn bộ tập đoàn đều do Bùi Như Chương quản lí. Hắn giành được cái mác 'yêu thương cháu trai' nên được coi là có tiếng. Mỗi lần dự tiệc đều mang theo nguyên chủ ăn mặc đoan trang, đi một vòng quanh buổi tiệc, sau lưng lại đối xử với cậu không bằng một con chó.
Hắn suốt ngày nhốt nguyên chủ trong phòng ngủ, một ngày ba bữa cứ thế mà đưa cơm, hắn mà có không vui thì đều lôi cậu ra đất đánh mắng. Lợi dụng việc cậu đã qua 22 tuổi, nghe theo Bạc gia xúi giục mà coi cậu thành quân bài cho lợi ích thương nghiệp của hắn, hại cậu phải kết hôn với nhị thiếu gia họ Bạc mắt mù kia.
Này mà gọi là chú ruột á?
Chẳng khác gì tên lòng lang dạ sói, thật ra chỉ muốn nguyên chủ chết quách đi cho rồi!
Hai hôm trước, nguyên chủ nghe tin kết hôn như bị thứ gì kích thích, phát điên chạy ra sau nhà nhảy xuống hồ. Không chừng nhờ việc này mà cậu mới dễ dàng xuyên vào cơ thể Bùi Ý này.
Bùi Ý nhìn những khung cảnh lướt qua từ cửa sổ, cố gắng nhớ lại những nội dung trong cuốn tiểu thuyết này,《 Hào Môn Thác Ái 》 miêu tả về Bùi Ý không nhiều, nhưng gọp lại cũng đủ hiểu những tình tiết dẫn đến cái chết.
Bùi gia với Bạc gia vì công việc nên mới liên hôn, Nhị thiếu gia họ Bạc cũng chẳng ưa nguyên chủ, ngày thường chẳng hề để ý đến cậu.
Sau này Bạc gia bắt đầu lục đục tranh chấp quyền lợi, nguyên chủ vô dụng bị đuổi khỏi nhà, chờ đến khi Bạc gia báo án thì thứ tìm được lại là thi thể chết thảm giữa sông.
Không đụng không chạm bất kì ai, nhưng vẫn bị cuốn vào tranh đấu bắt buột pháo hôi phải kết thúc vai diễn.
Bùi Ý nghĩ đến cái kết cục vô lí này, trong lòng thầm giơ ngón giữa với cái cốt truyện này.
Không còn gì để nói.
Hận nhất chính là bản thân mình.
...
Chiếc xe rất nhanh đã đến trang viên Bạc gia. Bùi Như Chương và Bùi Ý được người hầu dẫn dến phòng tiếp khách nhà họ Bạc.
Đứng đầu là Bạc lão gia gật đầu chào hỏi, "Bùi đổng, đã lâu không gặp, hiện tại đứa cháu nội của ta mắt có chút vấn đề, không tiện ra tiếp đón, làm phiền ngài đi một chuyến rồi."