Truyện Con Đường Tám Ngàn Dặm_ti so ma cao
La liga 2025-01-11 04:39:46
0
*Chương này có nội dung ảnh,ệnConĐườngTámNgànDặti so ma cao nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Jasmin
Mùa hè, 2018
__________
Mạnh Quân hối hận.
Đã hơn sáu giờ chiều, mặt trời như bị đóng đinh trên đỉnh đầu, không có dấu hiệu lặn xuống.
Phía tây ráng đỏ cuồn cuộn, cứ như núi rừng đang bùng cháy.
Trấn Lộ Tây nằm ở lưng chừng núi, một con đường bê tông lụp xụp nối qua, ven đường là các tòa nhà bằng gạch thấp không rõ niên đại chạy dọc, pha tạp những ván cửa cũ kỹ, các kiểu bảng hiệu "gạo, ngũ cốc, dầu" "kiểu tóc mới" "phân bón hạt giống" bằng nhựa treo phía trên.
Có một cái "siêu thị tiện lợi" ở cuối phố, đã không tiện lợi, lại chẳng phải siêu thị, tiệm chỉ nhận tiền mặt, không biết thanh toán qua điện thoại. Một tiếng trước, Mạnh Quân vào xem một vòng, sau đó chợt nhớ người dưới tầng là La Sâm.
Mạnh Quân khởi hành từ sớm, từ ga Hồng Kiều-Thượng Hải đến sân bay Trường Thủy- Khôn Minh, chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi; từ Khôn Minh đến Địa Châu, hết hai giờ ngồi tàu cao tốc;
Từ thủ phủ của Châu đến huyện Nhược Dương, mất một giờ trên tàu da xanh*;
Từ huyện Nhược Dương đến trấn Lộ Tây, ngồi thêm nửa giờ xe buýt, nửa giờ xe ngựa.
Mạnh Quân lần đầu tiên trong đời ngồi xe ngựa.
Một con ngựa màu hạt dẻ, yên ngựa lắp phía trên, kéo thêm một cái tán che lớn. Bên trong tán che chật hẹp, hai băng ghế dài được lắp dựa vào bên trái và bên phải, ngồi nhét thêm cả chục hành khách và một con chó.
Ngoại trừ Mạnh Quân, những người còn lại đều là người bản địa mặc quần áo dân tộc.
Người phụ nữa lớn tuổi quấn khăn trùm đầu, khuôn mặt người phụ nữ trung niên già đi vì làm việc ngoài nắng, không nhìn ra được tuổi tác.
Trái cây và rau củ thiết yếu từ trên trấn để đầy các giỏ, chất thành đống để giữa xe ngựa.
Bánh xe xóc nảy, một giỏ bí ngô nhỏ vắt vẻo dưới chân Mạnh Quân, cô lập tức rụt chân lại, giày đã bẩn rồi.
Chủ nhân của giỏ bí thấy được, vội vàng dời đi rồi nói gì đó. Mạnh Ngôn nghe không hiểu là phương ngữ Vân Nam hay ngôn ngữ bản địa.
Móng ngựa phía trước lạch cạch, mông ngựa cử động vặn vẹo, đuôi ngựa dài ngoe nguẩy, ruồi nhặng bay dập dờn. Hai tiếng phốc phốc, hai bãi phân trồi ra từ gốc đuôi, bị bắt lấy cái bao bố treo trên mông, hơi nóng hầm hập.
Mạnh Quân đeo kính râm, hai má phụng phịu như con cá nóc.
Chiếc áo khoác Gucci thêu chỉ vàng trong tán che xe ngựa hiện lên vẻ ảm đạm. Cô ôm vali đong đưa qua lại, chao đảo trên mui xe ngựa đầy rẫy mùi mồ hôi, mùi phân ngựa, mùi cá tanh nồng và mùi rau cải.
Xuống khỏi xe ngựa, Mạng Quân choáng váng, chân vừa chạm đất đã mềm nhũng. Đến khi đứng vững rồi, đưa mắt nhìn xung quanh dáng dấp hoang vắng tiêu điều, cô tưởng mình như đã đi được tới Việt Nam.
Đích đến là trấn Thanh Lâm vẫn còn cách một đoạn, có thể thấy được là chỉ có nghèo hơn nát hơn mà thôi.
Đây là chỗ cô phải ở trong ba tháng tới.
Trong một lúc nghĩ quẩn đăng ký làm giáo viên tình nguyện. Trước mắt không rút lại được nữa. Cũng giống với cuộc sống hỗn loạn của cô những ngày qua vậy.
Cô thực sự mệt mỏi, lấy trong túi ra một ít khăn giấy, ngồi xuống bậc thềm bên đường, bấm số do người phụ trách của hiệp hội từ thiện đưa cho----------người sắp đến đón cô họ Trần.
Bíp-----bíp------
Chuông chờ kêu hơn chục lần, không ai nhận.
Mạnh Quân thấy rất phiền, lúc cô đã muốn tắt máy, rốt cuộc có người nhận.
Đầu bên kia tiếng gió rất to, rống ầm ầm, như muốn đem tai cô cứa qua.
Giọng của người kia không thanh không trầm, lại như có thể an định được gió, nói một tiếng: "xin chào?"
Mạnh Quân hỏi: "là Trần tiên sinh phải không?"
Người kia nói: "cô......là Mạnh Quân?"
Mạnh Quân đáp: "là tôi, anh đến đón tôi phải không?"
Đối phương không trả lời ngay, lại hỏi: "cô đến Lộ Tây rồi?"
Mạnh Quân có dự cảm không rõ ràng, chậm rãi nói: "tôi, đến, rồi."
Giọng bên kia trầm lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, nói: "Thực xin lỗi, bên tôi có chuyện chậm trễ. Cô đợi tôi một lát được không?"
Mạnh Quân hứng một chậu nước lạnh, kiềm chế lại, lạnh lùng đáp: "một lát là bao lâu?"
Bên kia suy nghĩ nửa giây, nói: "cố gắng sẽ xong trong vòng bốn mươi phút."
"Ồ."
Mạnh Quân cúp điện thoại, vùi mặt vào lòng bàn tay, thái dương đập thình thịch.
Năm giờ hai mươi phút chiều, mặt trời nghiêng ngiêng trên đỉnh núi.
Hơi nóng hầm hập cả một ngày hấp thụ trên bề mặt bê tông, mồ hôi trên người Mạnh Quân đang bốc hơi.
Người đại diện của Lâm Dịch Dương - Nhã Linh gửi một tin nhắn: "đến rồi hả em yêu? (hôn)"
Mạnh Quân rất muốn trả lời: tới mẹ cô, tay lại nhắn: "đang chờ người tới đón."
Người đại diện cũng không buồn nghĩ xem câu "đang chờ người tới đón" là có ý gì, gửi lại một cái meme OK. Cuộc trò chuyện kết thúc.
Màn hình tắt ngấm, Mạnh Quân nhìn màn hình điện thoại thấy mình mồ hôi nhễ nhại, mascara đã lem luốt khắp mặt.
Cô lấy khănn giấy ướt ra, lau mặt sạch sẽ, không quên bôi một lớp kem chống nắng thật dày, rồi kẻ thêm lông mày.
Dù sao cũng đang chán, cứ trang điểm cho đỡ chán vậy.
Cô đang mở miệng chuốt mascara, lại thoáng nhìn thấy bên đường có hai bà cháu người dân tộc thiểu số mặc áo xanh đang nhìn cô chằm chằm.
Bị cô nhìn thấy, bà cụ ngại ngùng, nụ cười khiến cho nếp nhăn trên mặt như một đóa hoa, vội bế đứa cháu khờ khạo vào nhà.
Vùng quê nghèo, không có khách du lịch. Thỉnh thoảng, một vài người dân địa phương đi qua tò mò nhìn vào.
Mạnh Quân không quan tâm, nghịch điện thoại để giết thời gian.
Trong lúc vô ý, đăng nhập weibo đã lâu không vào.
Tên weibo của cô là một dãy ký tự không có quy tắc, người theo dõi và fan của cô có một dạo chỉ vài người (fan hâm mộ lúc trước tăng lên không ít).
Trong số đó không có người quen, ngoại trừ nick phụ của Lâm Dịch Dương - cũng là một dãy chữ cái, nhưng có quy luật: mynytbrwsqnhs - "Mạnh Quân em một ngày không chọc tức anh em sẽ chết"
Mạnh Quân đã ba tháng không chọc tức anh ta rồi.
Đăng nhập thành công, một dãy chấm đỏ.
Weibo của cô cài đặt chế độ không nhắc thông báo.
Không cần xem cũng biết đều là chào hỏi của fan Lâm Dịch Dương.
Editor: Jasmin
Mùa hè, 2018
__________
Mạnh Quân hối hận.
Đã hơn sáu giờ chiều, mặt trời như bị đóng đinh trên đỉnh đầu, không có dấu hiệu lặn xuống.
Phía tây ráng đỏ cuồn cuộn, cứ như núi rừng đang bùng cháy.
Trấn Lộ Tây nằm ở lưng chừng núi, một con đường bê tông lụp xụp nối qua, ven đường là các tòa nhà bằng gạch thấp không rõ niên đại chạy dọc, pha tạp những ván cửa cũ kỹ, các kiểu bảng hiệu "gạo, ngũ cốc, dầu" "kiểu tóc mới" "phân bón hạt giống" bằng nhựa treo phía trên.
Có một cái "siêu thị tiện lợi" ở cuối phố, đã không tiện lợi, lại chẳng phải siêu thị, tiệm chỉ nhận tiền mặt, không biết thanh toán qua điện thoại. Một tiếng trước, Mạnh Quân vào xem một vòng, sau đó chợt nhớ người dưới tầng là La Sâm.
Mạnh Quân khởi hành từ sớm, từ ga Hồng Kiều-Thượng Hải đến sân bay Trường Thủy- Khôn Minh, chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi; từ Khôn Minh đến Địa Châu, hết hai giờ ngồi tàu cao tốc;
Từ thủ phủ của Châu đến huyện Nhược Dương, mất một giờ trên tàu da xanh*;
Từ huyện Nhược Dương đến trấn Lộ Tây, ngồi thêm nửa giờ xe buýt, nửa giờ xe ngựa.
Mạnh Quân lần đầu tiên trong đời ngồi xe ngựa.
Một con ngựa màu hạt dẻ, yên ngựa lắp phía trên, kéo thêm một cái tán che lớn. Bên trong tán che chật hẹp, hai băng ghế dài được lắp dựa vào bên trái và bên phải, ngồi nhét thêm cả chục hành khách và một con chó.
Ngoại trừ Mạnh Quân, những người còn lại đều là người bản địa mặc quần áo dân tộc.
Người phụ nữa lớn tuổi quấn khăn trùm đầu, khuôn mặt người phụ nữ trung niên già đi vì làm việc ngoài nắng, không nhìn ra được tuổi tác.
Trái cây và rau củ thiết yếu từ trên trấn để đầy các giỏ, chất thành đống để giữa xe ngựa.
Bánh xe xóc nảy, một giỏ bí ngô nhỏ vắt vẻo dưới chân Mạnh Quân, cô lập tức rụt chân lại, giày đã bẩn rồi.
Chủ nhân của giỏ bí thấy được, vội vàng dời đi rồi nói gì đó. Mạnh Ngôn nghe không hiểu là phương ngữ Vân Nam hay ngôn ngữ bản địa.
Móng ngựa phía trước lạch cạch, mông ngựa cử động vặn vẹo, đuôi ngựa dài ngoe nguẩy, ruồi nhặng bay dập dờn. Hai tiếng phốc phốc, hai bãi phân trồi ra từ gốc đuôi, bị bắt lấy cái bao bố treo trên mông, hơi nóng hầm hập.
Mạnh Quân đeo kính râm, hai má phụng phịu như con cá nóc.
Chiếc áo khoác Gucci thêu chỉ vàng trong tán che xe ngựa hiện lên vẻ ảm đạm. Cô ôm vali đong đưa qua lại, chao đảo trên mui xe ngựa đầy rẫy mùi mồ hôi, mùi phân ngựa, mùi cá tanh nồng và mùi rau cải.
Xuống khỏi xe ngựa, Mạng Quân choáng váng, chân vừa chạm đất đã mềm nhũng. Đến khi đứng vững rồi, đưa mắt nhìn xung quanh dáng dấp hoang vắng tiêu điều, cô tưởng mình như đã đi được tới Việt Nam.
Đích đến là trấn Thanh Lâm vẫn còn cách một đoạn, có thể thấy được là chỉ có nghèo hơn nát hơn mà thôi.
Đây là chỗ cô phải ở trong ba tháng tới.
Trong một lúc nghĩ quẩn đăng ký làm giáo viên tình nguyện. Trước mắt không rút lại được nữa. Cũng giống với cuộc sống hỗn loạn của cô những ngày qua vậy.
Cô thực sự mệt mỏi, lấy trong túi ra một ít khăn giấy, ngồi xuống bậc thềm bên đường, bấm số do người phụ trách của hiệp hội từ thiện đưa cho----------người sắp đến đón cô họ Trần.
Bíp-----bíp------
Chuông chờ kêu hơn chục lần, không ai nhận.
Mạnh Quân thấy rất phiền, lúc cô đã muốn tắt máy, rốt cuộc có người nhận.
Đầu bên kia tiếng gió rất to, rống ầm ầm, như muốn đem tai cô cứa qua.
Giọng của người kia không thanh không trầm, lại như có thể an định được gió, nói một tiếng: "xin chào?"
Mạnh Quân hỏi: "là Trần tiên sinh phải không?"
Người kia nói: "cô......là Mạnh Quân?"
Mạnh Quân đáp: "là tôi, anh đến đón tôi phải không?"
Đối phương không trả lời ngay, lại hỏi: "cô đến Lộ Tây rồi?"
Mạnh Quân có dự cảm không rõ ràng, chậm rãi nói: "tôi, đến, rồi."
Giọng bên kia trầm lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, nói: "Thực xin lỗi, bên tôi có chuyện chậm trễ. Cô đợi tôi một lát được không?"
Mạnh Quân hứng một chậu nước lạnh, kiềm chế lại, lạnh lùng đáp: "một lát là bao lâu?"
Bên kia suy nghĩ nửa giây, nói: "cố gắng sẽ xong trong vòng bốn mươi phút."
"Ồ."
Mạnh Quân cúp điện thoại, vùi mặt vào lòng bàn tay, thái dương đập thình thịch.
Năm giờ hai mươi phút chiều, mặt trời nghiêng ngiêng trên đỉnh núi.
Hơi nóng hầm hập cả một ngày hấp thụ trên bề mặt bê tông, mồ hôi trên người Mạnh Quân đang bốc hơi.
Người đại diện của Lâm Dịch Dương - Nhã Linh gửi một tin nhắn: "đến rồi hả em yêu? (hôn)"
Mạnh Quân rất muốn trả lời: tới mẹ cô, tay lại nhắn: "đang chờ người tới đón."
Người đại diện cũng không buồn nghĩ xem câu "đang chờ người tới đón" là có ý gì, gửi lại một cái meme OK. Cuộc trò chuyện kết thúc.
Màn hình tắt ngấm, Mạnh Quân nhìn màn hình điện thoại thấy mình mồ hôi nhễ nhại, mascara đã lem luốt khắp mặt.
Cô lấy khănn giấy ướt ra, lau mặt sạch sẽ, không quên bôi một lớp kem chống nắng thật dày, rồi kẻ thêm lông mày.
Dù sao cũng đang chán, cứ trang điểm cho đỡ chán vậy.
Cô đang mở miệng chuốt mascara, lại thoáng nhìn thấy bên đường có hai bà cháu người dân tộc thiểu số mặc áo xanh đang nhìn cô chằm chằm.
Bị cô nhìn thấy, bà cụ ngại ngùng, nụ cười khiến cho nếp nhăn trên mặt như một đóa hoa, vội bế đứa cháu khờ khạo vào nhà.
Vùng quê nghèo, không có khách du lịch. Thỉnh thoảng, một vài người dân địa phương đi qua tò mò nhìn vào.
Mạnh Quân không quan tâm, nghịch điện thoại để giết thời gian.
Trong lúc vô ý, đăng nhập weibo đã lâu không vào.
Tên weibo của cô là một dãy ký tự không có quy tắc, người theo dõi và fan của cô có một dạo chỉ vài người (fan hâm mộ lúc trước tăng lên không ít).
Trong số đó không có người quen, ngoại trừ nick phụ của Lâm Dịch Dương - cũng là một dãy chữ cái, nhưng có quy luật: mynytbrwsqnhs - "Mạnh Quân em một ngày không chọc tức anh em sẽ chết"
Mạnh Quân đã ba tháng không chọc tức anh ta rồi.
Đăng nhập thành công, một dãy chấm đỏ.
Weibo của cô cài đặt chế độ không nhắc thông báo.
Không cần xem cũng biết đều là chào hỏi của fan Lâm Dịch Dương.