您现在的位置是:Fabet > World Cup
Truyện Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương_kq besiktas
Fabet2025-03-13 04:19:21【World Cup】9人已围观
简介Tin thể thao 24H Truyện Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương_kq besiktas
Sở Chiêu Du chọn một buổi sáng,ệnTrẫmMangThaiConCủaNhiếpChínhVươkq besiktas dậy sớm hơn mọi ngày.
Cũng may Tiêu Hành cả đêm không ngủ, biết tin kịp thời, bởi vậy mới cách thành hai dặm đã đuổi theo.
Long Uy quân tầng tầng lớp lớp vây quanh xa liễn của thiên tử, chỗ chen chân cũng không có.
Một khi động thủ với Long Uy quân, không khác nào khiêu khích hoàng quyền, Tiêu Hành chỉ có thể dùng khinh công suốt đời sở học, lướt qua Long Uy quân.
Long Uy quân trợn mắt há mồm nhìn Nhiếp chính vương bay qua đầu bọn họ, có mấy huynh đệ còn bị dẫm vai, ai cũng không dám ném binh khí lên trời.
Đối phương là Nhiếp chính vương, bệ hạ vẫn chưa lật mặt với hắn, duy trì hòa khí là điều tất yếu.
Khi Tiêu Hành cách Sở Chiêu Du mười bước, một người mặc phục trang binh lính bình thường của Long Uy quân, bay lên trời, ngăn cản Nhiếp chính vương.
“Thuộc hạ tham kiến Nhiếp chính vương, bệ hạ muốn đi Kinh Giao giải sầu, sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao cho Nhiếp chính vương, nếu không có chuyện lớn trời sập, bệ hạ không gặp bất cứ ai.”
Triệu Thành xụ mặt, lặp lại yêu cầu của Sở Chiêu Du.
Tiêu Hành bị bắt dừng lại, công phu của đối phương không tầm thường, xem là mặt của Sở Chiêu Du mà đánh, có vẻ không tốt.
Hắn vững vàng, giương mắt nhìn, trán nổi gân xanh, “Triệu Thành?”
“Có mạt tướng.”
Trong lòng Tiêu Hành toạc một tiếng.
Triệu phu nhân về Lương Châu, không yên tâm Sở Chiêu Du một mình, phái trượng phu đến?
Tiêu Hành: “Ngươi tới đưa Sở Chiêu Du về Lương Châu? Không có điều lệnh lại tự tiện rời khỏi vị trí ——”
Tiêu Hành ngừng lại, thôi, hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này, Sở Chiêu Du có thể nói là tự mình hạ mật lệnh.
Triệu Thành thành thật nói: “Phu nhân không yên lòng cháu trai, bảo mạt tướng đến xem.”
Đây đúng là cần thiết, Nhiếp chính vương còn không để Long Uy quân vào mắt.
Tiêu Hành thả lỏng thần kinh, không phải Sở Chiêu Du hạ quyết tâm đi Lương Châu là được.
“Ngươi tránh ra, bổn vương có chuyện muốn nói với bệ hạ.” Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du càng ngày càng xa, có chút gấp.
Triệu Thành yên lặng từ chối.
Tiêu Hành cười một cái, hắn cũng có ngày gặp Sở Chiêu Du cũng khó.
“Mười năm trước, trước khi Địch Yến rời cung, đi thăm tiểu hoàng đế, suýt nữa bị người của thái hậu phát hiện, ngươi nghĩ là ai đánh yểm hộ?”
Triệu Thành rùng mình, Địch Yến đã từng nhắc tới, trước khi mình rời cung, bị thái giám thái hậu xếp vào cạnh bệ hạ phát hiện, tìm nàng bên ngoài, lúc sắp tìm được, đột nhiên không thấy tiểu thái giám đâu.
Năm đó Tiêu Hành và thái hậu tranh quyền, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, cũng biết được Sở Chiêu Du có một người dì. Sau hắn bận quá, không quan tâm Địch Yến nữa, việc nhỏ này cũng không thèm nhắc tới.
Nhìn Triệu Thành rối rắm, Nhiếp chính vương phát hiện, kịp thời hiệp ân đồ báo*, cũng là chuyện vui vẻ.
挟恩图报: ban đầu có nghĩa là nắm tay, sau này mở rộng ra là dựa vào quyền lực hoặc nắm được điểm yếu của con người để buộc con người phải phục tùng. Báo đáp lòng biết ơn, bởi vì họ tốt với người khác, và nghĩ rằng người khác nên báo đáp mình.
“Bổn vương chỉ muốn gặp bệ hạ, sẽ không hạn chế hành tung của bệ hạ.”
Triệu Thành cảm thấy lời Nhiếp Chính Vương nói không đáng tin tí nào, nhưng mọi người đều nhìn, hắn và Lục Hoài Thiện ở đây, cũng không sợ gì.
“Vương gia, mời.”
Tiêu Hành tới gần xe ngựa, cách mành hỏi Sở Chiêu Du: “Phương thuốc ngươi cho bổn vương là phòng nôn? Ngươi hy vọng bổn vương nhường đường cho ai đó?”
Sở Chiêu Du: “Ta không có……”
“Vậy xin bệ hạ cho bổn vương một lời giải thích.” Ánh mắt Tiêu Hành như nhìn xuyên qua được tấm mành chắn gió, nhìn thấu do dự của Sở Chiêu Du, khích y, “Nếu không bổn vương chỉ có thể cho rằng, bệ hạ giống như tiên hoàng, vì truyền thừa ngôi vị hoàng đế mà không từ thủ đoạn.”
Sở Chiêu Du hơi hé miệng, y cũng không biết phải giải thích với Tiêu Hành như thế nào, cứ thế giấu diếm chân tướng lần “cứu chữa” này.
Sở Chiêu Du cũng không ý thức được, hiện tại y để ý cái nhìn của Tiêu Hành, mà không phải là đánh vỡ dự tính của tiên đế.
Xe ngựa không dừng lại, người trong xe yên lặng.
Tiêu Hành nhìn chăm chú vào xe ngựa phòng thủ bốn phía, hoài nghi có phải Sở Chiêu Du cam chịu hay không, bỗng chốc màn xe nhấc lên, gió nhẹ đảo qua, Nhiếp chính vương tiến vào trong xe.
Mành xe dày nặng, che kín bên trong.
“A ——” đầu vai Sở Chiêu Du đau xót, hô ra tiếng.
Tiêu Hành bất chấp tất cả, bắt lấy Sở Chiêu Du, kéo cổ áo y, quả nhiên thấy một dấu răng.
Nhìn kích thước, rõ ràng là người cắn.
Hắn cúi đầu, cắn lên vai y.
Hắn hoàn toàn che phủ hết dấu vết người khác lưu lại trên người Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du chỉ có thể thuộc về hắn.
Nhưng rốt cuộc không bỏ được, không cắn chảy máu.
“Bệ hạ!” Triệu Thành cùng Lục Hoài Thiện ngoài xe kêu lên.
Sở Chiêu Du kéo quần áo, che lại hai dấu răng trùng khớp, lạnh giọng nói: “Không có việc gì.”
“Nhiếp chính vương có bệnh?”
Tiêu Hành nheo mắt: “Bệ hạ không muốn giải thích chuyện phương thuốc, là không muốn giải cổ cho bổn vương, vậy để bổn vương suy đoán một chút, phương pháp trong quan tài tiên đế giống với cách của Miêu Nhược Thu.”
Phương thuốc là giả, nhưng Sở Chiêu Du tìm được di chúc từ quan tài tiên đế là thật.
Miêu Nhược Thu vừa đi, Sở Chiêu Du đã lấy phương thuốc ra, khiến Tiêu Hành không rảnh hỏi chuyện khác.
Hắn ngồi ở thư phòng một đêm, liên hệ lý do thoái thác của Miêu Nhược Thu, đưa ra một suy đoán.
Cũng may Tiêu Hành cả đêm không ngủ, biết tin kịp thời, bởi vậy mới cách thành hai dặm đã đuổi theo.
Long Uy quân tầng tầng lớp lớp vây quanh xa liễn của thiên tử, chỗ chen chân cũng không có.
Một khi động thủ với Long Uy quân, không khác nào khiêu khích hoàng quyền, Tiêu Hành chỉ có thể dùng khinh công suốt đời sở học, lướt qua Long Uy quân.
Long Uy quân trợn mắt há mồm nhìn Nhiếp chính vương bay qua đầu bọn họ, có mấy huynh đệ còn bị dẫm vai, ai cũng không dám ném binh khí lên trời.
Đối phương là Nhiếp chính vương, bệ hạ vẫn chưa lật mặt với hắn, duy trì hòa khí là điều tất yếu.
Khi Tiêu Hành cách Sở Chiêu Du mười bước, một người mặc phục trang binh lính bình thường của Long Uy quân, bay lên trời, ngăn cản Nhiếp chính vương.
“Thuộc hạ tham kiến Nhiếp chính vương, bệ hạ muốn đi Kinh Giao giải sầu, sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao cho Nhiếp chính vương, nếu không có chuyện lớn trời sập, bệ hạ không gặp bất cứ ai.”
Triệu Thành xụ mặt, lặp lại yêu cầu của Sở Chiêu Du.
Tiêu Hành bị bắt dừng lại, công phu của đối phương không tầm thường, xem là mặt của Sở Chiêu Du mà đánh, có vẻ không tốt.
Hắn vững vàng, giương mắt nhìn, trán nổi gân xanh, “Triệu Thành?”
“Có mạt tướng.”
Trong lòng Tiêu Hành toạc một tiếng.
Triệu phu nhân về Lương Châu, không yên tâm Sở Chiêu Du một mình, phái trượng phu đến?
Tiêu Hành: “Ngươi tới đưa Sở Chiêu Du về Lương Châu? Không có điều lệnh lại tự tiện rời khỏi vị trí ——”
Tiêu Hành ngừng lại, thôi, hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này, Sở Chiêu Du có thể nói là tự mình hạ mật lệnh.
Triệu Thành thành thật nói: “Phu nhân không yên lòng cháu trai, bảo mạt tướng đến xem.”
Đây đúng là cần thiết, Nhiếp chính vương còn không để Long Uy quân vào mắt.
Tiêu Hành thả lỏng thần kinh, không phải Sở Chiêu Du hạ quyết tâm đi Lương Châu là được.
“Ngươi tránh ra, bổn vương có chuyện muốn nói với bệ hạ.” Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du càng ngày càng xa, có chút gấp.
Triệu Thành yên lặng từ chối.
Tiêu Hành cười một cái, hắn cũng có ngày gặp Sở Chiêu Du cũng khó.
“Mười năm trước, trước khi Địch Yến rời cung, đi thăm tiểu hoàng đế, suýt nữa bị người của thái hậu phát hiện, ngươi nghĩ là ai đánh yểm hộ?”
Triệu Thành rùng mình, Địch Yến đã từng nhắc tới, trước khi mình rời cung, bị thái giám thái hậu xếp vào cạnh bệ hạ phát hiện, tìm nàng bên ngoài, lúc sắp tìm được, đột nhiên không thấy tiểu thái giám đâu.
Năm đó Tiêu Hành và thái hậu tranh quyền, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, cũng biết được Sở Chiêu Du có một người dì. Sau hắn bận quá, không quan tâm Địch Yến nữa, việc nhỏ này cũng không thèm nhắc tới.
Nhìn Triệu Thành rối rắm, Nhiếp chính vương phát hiện, kịp thời hiệp ân đồ báo*, cũng là chuyện vui vẻ.
挟恩图报: ban đầu có nghĩa là nắm tay, sau này mở rộng ra là dựa vào quyền lực hoặc nắm được điểm yếu của con người để buộc con người phải phục tùng. Báo đáp lòng biết ơn, bởi vì họ tốt với người khác, và nghĩ rằng người khác nên báo đáp mình.
“Bổn vương chỉ muốn gặp bệ hạ, sẽ không hạn chế hành tung của bệ hạ.”
Triệu Thành cảm thấy lời Nhiếp Chính Vương nói không đáng tin tí nào, nhưng mọi người đều nhìn, hắn và Lục Hoài Thiện ở đây, cũng không sợ gì.
“Vương gia, mời.”
Tiêu Hành tới gần xe ngựa, cách mành hỏi Sở Chiêu Du: “Phương thuốc ngươi cho bổn vương là phòng nôn? Ngươi hy vọng bổn vương nhường đường cho ai đó?”
Sở Chiêu Du: “Ta không có……”
“Vậy xin bệ hạ cho bổn vương một lời giải thích.” Ánh mắt Tiêu Hành như nhìn xuyên qua được tấm mành chắn gió, nhìn thấu do dự của Sở Chiêu Du, khích y, “Nếu không bổn vương chỉ có thể cho rằng, bệ hạ giống như tiên hoàng, vì truyền thừa ngôi vị hoàng đế mà không từ thủ đoạn.”
Sở Chiêu Du hơi hé miệng, y cũng không biết phải giải thích với Tiêu Hành như thế nào, cứ thế giấu diếm chân tướng lần “cứu chữa” này.
Sở Chiêu Du cũng không ý thức được, hiện tại y để ý cái nhìn của Tiêu Hành, mà không phải là đánh vỡ dự tính của tiên đế.
Xe ngựa không dừng lại, người trong xe yên lặng.
Tiêu Hành nhìn chăm chú vào xe ngựa phòng thủ bốn phía, hoài nghi có phải Sở Chiêu Du cam chịu hay không, bỗng chốc màn xe nhấc lên, gió nhẹ đảo qua, Nhiếp chính vương tiến vào trong xe.
Mành xe dày nặng, che kín bên trong.
“A ——” đầu vai Sở Chiêu Du đau xót, hô ra tiếng.
Tiêu Hành bất chấp tất cả, bắt lấy Sở Chiêu Du, kéo cổ áo y, quả nhiên thấy một dấu răng.
Nhìn kích thước, rõ ràng là người cắn.
Hắn cúi đầu, cắn lên vai y.
Hắn hoàn toàn che phủ hết dấu vết người khác lưu lại trên người Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du chỉ có thể thuộc về hắn.
Nhưng rốt cuộc không bỏ được, không cắn chảy máu.
“Bệ hạ!” Triệu Thành cùng Lục Hoài Thiện ngoài xe kêu lên.
Sở Chiêu Du kéo quần áo, che lại hai dấu răng trùng khớp, lạnh giọng nói: “Không có việc gì.”
“Nhiếp chính vương có bệnh?”
Tiêu Hành nheo mắt: “Bệ hạ không muốn giải thích chuyện phương thuốc, là không muốn giải cổ cho bổn vương, vậy để bổn vương suy đoán một chút, phương pháp trong quan tài tiên đế giống với cách của Miêu Nhược Thu.”
Phương thuốc là giả, nhưng Sở Chiêu Du tìm được di chúc từ quan tài tiên đế là thật.
Miêu Nhược Thu vừa đi, Sở Chiêu Du đã lấy phương thuốc ra, khiến Tiêu Hành không rảnh hỏi chuyện khác.
Hắn ngồi ở thư phòng một đêm, liên hệ lý do thoái thác của Miêu Nhược Thu, đưa ra một suy đoán.
很赞哦!(55)
相关文章
- Điệp viên Omen trong VALORANT hóa ra lại là tên của một vị tướng vứt đi của LMHT
- ROTK Mobile – Game chiến thuật không dành cho những người lười suy nghĩ
- Cá sấu 'khủng' lao như tên bắn, giật cá của ngư dân
- Dàn siêu xe tụ tập đêm mùng 1 Tết tại Sài Gòn
- Quà tặng mẹ
- 09 Tính năng ẩn thú vị của Google Chrome mà bạn nên dùng thử ngay hôm nay
- Cá sấu 'khủng' lao như tên bắn, giật cá của ngư dân
- Galaxy S8 và S8+ chính thức giảm hơn 2 triệu đồng, chuẩn bị cho S9 ra mắt
- Lệ Quyên nói về người thứ 3
- ZaloTaxi tích hợp cả Fastgo vào để thêm tuỳ chọn gọi xe
热门文章
站长推荐
Thủ tục khôi phục lại dịch vụ điện thoại cố định
Mỹ sẽ giáng đòn trừng phạt vào CEO Facebook Mark Zukerberg
VinaPhone trao tặng quà cho người già neo đơn, trẻ em khuyết tật tại Hà Nội
iPhone mới có thể dùng bộ nhớ mua từ Trung Quốc
Việt Nam chuẩn bị kế hoạch nhận gần 30 triệu liều vắc xin Covid
Cao Bằng thử nghiệm ứng dụng du lịch thông minh trên di động
LMHT: Việt Nam tách khỏi GPL, chắc suất tại các giải đấu quốc tế
Bài báo kinh điển năm 1920: tạp chí Times lên tiếng chế nhạo việc du hành vũ trụ