您现在的位置是:Fabet > Thể thao
Truyện Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật_nhận định trận roma
Fabet2025-03-13 03:09:58【Thể thao】4人已围观
简介Tin thể thao 24H Truyện Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật_nhận định trận roma
Trong căn phòng tối,ệnYTáNhỏCủaTổngTàiTànTậnhận định trận roma Mặc Kính Đình ngồi im trên chiếc xe lăn nhìn qua khe cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài kia thành phố náo nhiệt bao nhiêu, thì cuộc đời hắn lại tăm tối bấy nhiêu. Kể từ sau vụ tai nạn thảm khóc ba năm về trước đến nay, hắn chưa từng rời khỏi căn phòng này. Đôi chân tật nguyền này cũng chưa hẳn đủ làm hắn tự ti đến vậy. Phải nói đúng hơn là từ lúc Lạc Dao thanh mai trúc mã với hắn từ hôn và ra nước ngoài, thì với hắn mới đích thực là địa ngục.
Tình cảm bao năm tưởng chừng như không thay đổi, cứ ngỡ sẽ bên nhau đến cuối cuộc đời. Không ngờ khi biến cố vừa xảy ra cô ta lại nhẫn tâm ra đi không một lời từ biệt. Hắn hận cô ta . Hắn hận sự đời cay nghiệt, hận lòng người mau thay đổi. Hắn từ bỏ tất cả những thứ tốt đẹp của thế giới ngoài kia, tự nhốt mình trong căn phòng không quan tâm đến chuyện gì nữa.Tiếng gõ cửa vang lên làm tâm trí của Mặc Kính Đình như được kéo về thực tại. Gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc hắn nhìn về phía cửa lên tiếng.
"Vào đi."
Lưu Chính An nhẹ đẩy cửa bước vào, mái tóc đã bạc hơn quá nữa, gương mặt chứa vài nếp nhăn. Ông cúi người cất giọng vừa nghe.
"Thiếu gia, phu nhân cho người đưa y tá mới đến để chăm sóc cho cậu. Cô ấy đang ở dưới lầu ạ."
"Chẳng phải tôi nói không cần y tá chăm sóc nữa sao? Đuổi cô ta đi đi."
"Nhưng thưa thiếu gia, phu nhân có dặn nếu thiếu gia không nhận người này, thì phu nhân vẫn sẽ đưa nhiều người khác đến ạ."
Mặc Kính Đình khẽ thở dài như chịu đựng, đưa ánh mắt bất cần nhìn Lưu quản gia nói.
"Nếu như mẹ tôi đã nói vậy thì cứ để cô ta ở lại. Tôi sẽ có cách khiến cô ta tự giác rời đi."
Lưu quản gia bước xuống nhà, Diệp Lan Vy vội đứng lên nhìn ông nỡ nụ cười lịch sự. Lưu quản gia nhìn cô vui vẻ nói.
"Cô Diệp, từ hôm nay cô sẽ ở lại đây. Tôi sẽ chỉ dẫn và nhắc nhở mọi chuyện của thiếu gia cho cô. Hy vọng cô sẽ trụ vững hơn những người khác."
Nghe câu nói của Lưu quản gia, Diệp Lan Vy khó hiểu hỏi.
"Trụ vững... Là thế nào ạ? Tôi chưa hiểu lắm ý của Lưu quản gia?"
"Rồi cô sẽ hiểu thôi, cô mang hành lý theo tôi."
Lưu quản gia quay lưng đi, Diệp Lan Vy khó hiểu nhìn ông. Ông ấy nói thế là thế nào nhỉ? Nghe nói vị thiếu gia này từ sau vụ tai nạn ba năm trước đã bị liệt mất nửa người, không thể đi lại nữa. Nhiều lần cố gắng nhưng không có kết quả gì nên anh ta không muốn tập trị liệu trong suốt ba năm qua, suốt ngày giam mình trong phòng không màn đến chuyện gì nữa. Còn trẻ tuổi sao lại dễ nản chí như vậy chứ! Diệp Lan Vy lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vội bước theo sau Lưu quản gia.
Tình cảm bao năm tưởng chừng như không thay đổi, cứ ngỡ sẽ bên nhau đến cuối cuộc đời. Không ngờ khi biến cố vừa xảy ra cô ta lại nhẫn tâm ra đi không một lời từ biệt. Hắn hận cô ta . Hắn hận sự đời cay nghiệt, hận lòng người mau thay đổi. Hắn từ bỏ tất cả những thứ tốt đẹp của thế giới ngoài kia, tự nhốt mình trong căn phòng không quan tâm đến chuyện gì nữa.Tiếng gõ cửa vang lên làm tâm trí của Mặc Kính Đình như được kéo về thực tại. Gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc hắn nhìn về phía cửa lên tiếng.
"Vào đi."
Lưu Chính An nhẹ đẩy cửa bước vào, mái tóc đã bạc hơn quá nữa, gương mặt chứa vài nếp nhăn. Ông cúi người cất giọng vừa nghe.
"Thiếu gia, phu nhân cho người đưa y tá mới đến để chăm sóc cho cậu. Cô ấy đang ở dưới lầu ạ."
"Chẳng phải tôi nói không cần y tá chăm sóc nữa sao? Đuổi cô ta đi đi."
"Nhưng thưa thiếu gia, phu nhân có dặn nếu thiếu gia không nhận người này, thì phu nhân vẫn sẽ đưa nhiều người khác đến ạ."
Mặc Kính Đình khẽ thở dài như chịu đựng, đưa ánh mắt bất cần nhìn Lưu quản gia nói.
"Nếu như mẹ tôi đã nói vậy thì cứ để cô ta ở lại. Tôi sẽ có cách khiến cô ta tự giác rời đi."
Lưu quản gia bước xuống nhà, Diệp Lan Vy vội đứng lên nhìn ông nỡ nụ cười lịch sự. Lưu quản gia nhìn cô vui vẻ nói.
"Cô Diệp, từ hôm nay cô sẽ ở lại đây. Tôi sẽ chỉ dẫn và nhắc nhở mọi chuyện của thiếu gia cho cô. Hy vọng cô sẽ trụ vững hơn những người khác."
Nghe câu nói của Lưu quản gia, Diệp Lan Vy khó hiểu hỏi.
"Trụ vững... Là thế nào ạ? Tôi chưa hiểu lắm ý của Lưu quản gia?"
"Rồi cô sẽ hiểu thôi, cô mang hành lý theo tôi."
Lưu quản gia quay lưng đi, Diệp Lan Vy khó hiểu nhìn ông. Ông ấy nói thế là thế nào nhỉ? Nghe nói vị thiếu gia này từ sau vụ tai nạn ba năm trước đã bị liệt mất nửa người, không thể đi lại nữa. Nhiều lần cố gắng nhưng không có kết quả gì nên anh ta không muốn tập trị liệu trong suốt ba năm qua, suốt ngày giam mình trong phòng không màn đến chuyện gì nữa. Còn trẻ tuổi sao lại dễ nản chí như vậy chứ! Diệp Lan Vy lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vội bước theo sau Lưu quản gia.
很赞哦!(876)
相关文章
- Vì sao xe điện VinFast VF 5 chạy 25.000 km bán lại chỉ mất giá 15 triệu đồng?
- MC Thanh Mai U50 vẫn trẻ trung không kém Angela Phương Trinh
- Chống học lệch bằng 2 quy chế mới
- Đường cong vạn người mê của Ngọc Trinh
- Thót tim máy bay lao thẳng vào phòng ngủ
- Điểm chuẩn HV Ngân hàng, Y học Cổ truyền VN, Y tế Hải Dương
- Bỏ miễn thi ngoại ngữ, đề xuất phương án tuyển sinh
- Trường “top” rủ nhau lập nhóm thi đánh giá năng lực
- Bủn rủn vào ngôi nhà xương sọ
- Buổi chào cờ đẫm nước mắt ở ngôi trường có 6 học sinh chết đuối
热门文章
站长推荐
Chính phủ Hàn Quốc đau đầu vì người độc thân
Nhà bà Nữ lập kỷ lục mới, Trấn Thành hỏi khán giả 500 tỷ có quá đáng lắm không?
Chuyện tình hoa hậu chuyển giới đẹp nhất Thái Lan với bạn trai doanh nhân
Bỗng chốc biến thành bà lão 60 sau khi sinh
Mỹ bác khả năng Wagner kích động bạo lực ở Niger, Pháp cho sơ tán công dân
Video 'độ' iPhone có cả cổng USB
Điểm trúng tuyển của ĐH Vinh
Diễn viên Kim Thư nói về 'sứ mệnh' đặc biệt khi Sài Gòn bùng dịch