Vốn là cậu học trò ngoan và học giỏi quê Phú Thọ, nhưng từ những năm cuối cấp ba, khi tâm sinh lý thay đổi thì Huy nhận ra rằng mình khác những bạn nam khác. Cậu không thích con gái mà lại luôn nhớ đến hình dáng của một bạn trai học lớp kế bên.
“Em không dám đi chơi cùng các bạn nam nhiều, suốt ngày chỉ cặm cụi đihọc rồi về phòng, đến mức các bạn cùng xóm trọ còn tưởng lầm em là thằngmọt sách”, Huy, 20 tuổi, trọ ở đường Trần Duy Hưng, Hà Nội tâm sự.
“Ban đầu, em coi cảm giác đó là bình thường, nhưng rồi càng ngày càng thấy nhớ cậu ấy và có ý định làm quen để được nói chuyện", Huy kể. Cũng vì lo sợ, cậu vùi đầu vào ôn thi đại học, để đến bây giờ khi đã là sinh viên năm 3 đại học Giao Thông Vận Tải, cậu vẫn luôn tự ti mặc cảm mình là một kẻ không bình thường, thậm chí bệnh hoạn.
“Bố mẹ làm nghề nông vất vả. Nếu bố mẹ biết em bị chứng bệnh này chắc đau khổ lắm”. Vì lý do ấy mà Huy sợ chính bản thân mình, sợ con người mình sẽ gây đau khổ cho gia đình, cho mọi người xung quanh.